Thùy Chi: Lần đầu tiên bị đe dọa, tôi sợ vô cùng
"Họ gửi thư cho tôi hai lần đều không được. Đến lần thứ ba, họ tìm mọi cách gửi thử bằng được cho tôi và dọa" – Thùy Chi nói.
Tôi biết nhiều người chê bai, nói giọng của tôi thế này, thế kia
Tại chương trình Bài hát đầu tiên, Thùy Chi đã lên tiếng trước những lời chê bai về giọng hát của mình. Cô nói:
"Tôi không phải người hay lên mạng đọc thông tin xem người ta nói gì về mình. Đó là cách tôi tự bảo vệ mình trước tất cả dư luận, để tôi thực sự được tập trung vào công việc của mình.
Tôi biết nhiều người chê bai, nói giọng của tôi thế này, thế kia. Tôi vẫn luôn suy ngẫm về những điều đó. Nếu thấy lời chê đó phù hợp, tôi sẽ thay đổi để hát tốt hơn.
Tôi còn nhớ, năm 15 tuổi, tôi lần đầu bước ra sân khấu lớn khi trình diễn cho chương trình Bài hát Việt. Dù là lần đầu tiên, nhưng tôi lại chọn cho mình một bài hát âm vực rất cao, đến giờ tôi vẫn thấy rất khó.
Sau khi diễn xong cho Bài hát Việt, tôi chạy sang chương trình Ban nhạc học sinh sinh viên toàn quốc để hát cho ban nhạc của mình. Tôi thích chương trình đó hơn vì được hát cùng ban nhạc.
Ngay hôm sau, tôi bị đưa lên báo. Rất nhiều người chê tôi hát live không tốt, không như bản thu âm. Bị chê như thế, tôi hủy show để ở nhà luyện tập.
Trong quá trình đó, tôi đi hát live rất nhiều nhưng lại chọn những chương trình thật nhỏ, âm thanh tệ để thử cho mình ở trong trạng thái xử lí được mọi thứ".
Tôi phải đợi đủ 11 người ngủ, nghe rõ tiếng thở của họ rồi mới chùm chăn khóc
Theo Thùy Chi, cô có được ngày hôm nay phần lớn nhờ vào bố mẹ mình, dù họ không hề dạy cô hát. Cô kể:
"Trong khoảng 9 tới 14 tuổi, tôi hát bằng giọng thật và hát khá nặng theo cái cách một số người đòi hỏi ở tôi bây giờ. Nhưng đến năm 15 tuổi, tôi thích kiểu hát nhẹ nhàng, bay bổng nên chuyển sang kiểu đó, khiến nhiều người nghĩ giọng tôi mỏng, chỉ hát bay bay giả thanh.
Hồi nhỏ, tôi không hề được đi học thanh nhạc. Bố mẹ tôi ngày đó dạy nhạc cho các anh chị, tôi chỉ ngồi nghe ké, chứ không được học trực tiếp. Thế nhưng, từ năm 6 tuổi tôi đã sáng tác bằng cách viết ra những giai điệu đầu tiên rồi để bố ghi lại.
Thời bé, tôi sáng tác khá nhiều và sau này đi học piano rồi đi dạy, nhưng đến bây giờ, tôi vẫn sợ sự nổi tiếng.
Sở dĩ có tôi của ngày hôm nay vì bố mẹ tôi là giáo viên dạy nhạc cho Nhà văn hóa thiếu nhi, chuyên dựng múa, dựng hợp xướng. Nhà tôi lúc đó chưa có điều kiện gửi nhà trẻ nên hay bế tôi lên lớp học. Tôi nghe mẹ dạy các anh chị rồi học lỏm theo. Những gì tôi có được bây giờ là được bồi đắp từ gia đình.
Tôi là người phải thoát li gia đình từ khi còn rất sớm. Từ năm 9 tuổi, tôi đã không còn được ở cùng bố mẹ mà phải lên Hà Nội học nhạc. Lúc đó, tôi khóc rất nhiều, khóc suốt một năm trời.
Nhưng tính tôi lại tự trọng cao. Hồi đó tôi ở ký túc xá 12 người một phòng. Tôi phải đợi đủ 11 người ngủ, nghe rõ tiếng thở của họ rồi mới chùm chăn khóc. Tôi tự luyện cho mình kiểu khóc không thành tiếng. Tôi sợ cảm giác mọi người nhận ra mình đang khóc.
Ban ngày tôi vui lắm, đi học lúc nào cũng cười vui phơi phới, trêu người nọ người kia, còn là cây hài của lớp, nhưng cứ đến tối là khóc một mình".
Lần đầu tiên bị đe dọa, tôi sợ vô cùng
Thùy Chi cũng tiết lộ, trước khi đi hát solo, cô rất thích hát với ban nhạc nên đã lập hẳn hai ban nhạc của mình là 1990 và TSD Band.
Cô bày tỏ: "Tôi không muốn đi hát solo để hát với những ban nhạc khác, người ta đánh cái gì thì rồi mình hát theo. Tôi muốn cùng các bạn mình tự đánh đàn và hát, chơi nhạc theo cách mình muốn.
Đứng hát chung với các bạn trong nhóm cũng khiến tôi đỡ run hơn. Với lại, tôi thích cảm giác được phối bè, quyện vào nhau".
Tuy nhiên, cả hai ban nhạc này đều sớm tan rã. Về nguyên nhân tan rã, Thùy Chi nói:
"Một số người ra khỏi nhóm vì không thích tôi. Tôi tập luyện quá căng và họ không thích cách tập luyện của tôi. Tôi không thích việc lên hát bị hỏng bất cứ nốt nào nên bắt họ tập rất nhiều. Chính vì thế, họ ra khỏi nhóm".
Ngoài ra, Thùy Chị còn kể lại một lần bị đe dọa khiến cô sợ hãi. Cô nói: "Kỉ niệm sốc nhất khiến cả đời tôi không quên được là sự ra đời của Crazy Fan, tên FC của tôi.
Họ đúng chất những người phát cuồng lên vì tôi. Họ gửi thư cho tôi hai lần đều không được. Đến lần thứ ba, họ tìm mọi cách gửi thư bằng được cho tôi và dọa: Nếu chị không trả lời thư của em, ba ngày sau em sẽ đến gặp chị.
Lần đầu tiên bị đe dọa, tôi sợ vô cùng và nhờ trợ lí liên lạc lại để nhắn: Nếu em còn đe dọa chị thì sẽ không bao giờ được gặp chị đâu".