Tự truyện của bà mẹ đơn thân và cuộc chiến với ung thư
“Tôi là Bùi Thu Thủy, 32 tuổi, bạn gọi tôi là Thủy Bốp cũng được, Bốp là biệt danh của con trai tôi. Nếu bạn đang tìm một bệnh nhân ung thư có câu chuyện xé lòng, một hoàn cảnh ngặt nghèo để hỗ trợ ư? Vậy bạn tìm sai chỗ rồi".
Tôi ung thư, buồn thật, nhưng với tôi, nó giống một thách thức phải vượt qua hơn là sự bất hạnh. Tôi là single mom, nhưng không có nghĩa tôi cần vin vào ai đó để sống tốt và lo cho con. Tôi vẫn ổn, vẫn tự mình kiếm sống, vẫn có những kế hoạch trải nghiệm với niềm vui”…
Ung thư không phải là... chấm hết
Thủy Bốp đã bắt đầu như vậy trong cuốn tự truyện “Bốp ơi, mẹ bị ung thư” của mình. Đó là cuốn sách với những yêu thương mà bà mẹ đơn thân dành cho cậu con trai 10 tuổi. Với chị, con là sự sống duy nhất neo giữ chị còn lại trên thế gian này. Và vì niềm vui của con, vì muốn được nhìn thấy con trưởng thành, bà mẹ ấy đã lựa chọn một cách đối diện với bệnh tật nhẹ nhõm, lạc quan và đầy yêu thương.
Đúng là khi trong cuộc đời, ta có một niềm tin, một tình yêu thương để sống, thì cuộc sống sẽ ý nghĩa hơn. Và cuộc sống, đôi khi là số phận đã định, quan trọng là mình lựa chọn một thái độ sống thế nào. Cuốn sách về một câu chuyện buồn, nhưng đầy tinh thần lạc quan và yêu thương cuộc sống này. Một giọng kể nhẹ nhàng, bình thản đối diện với những khúc quanh của số phận. Bởi với Thủy Bốp, ung thư chỉ là một sự cố phải vượt qua, chứ không phải là cái chết. Chị đã can đảm đối mặt với những tháng ngày đen tối nhất của cuộc đời mình với tâm nguyện để dành tặng con trai, không còn mẹ thì còn sách. Và cũng là cách chị gửi thông điệp đến cho những người phụ nữ, hãy tự yêu thương và chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
Thủy Bốp tên thật là Nguyễn Thu Thủy, 30 tuổi. Còn Bốp là tên gọi của cậu con trai đáng yêu của chị, bây giờ đã là học sinh lớp 6 Trường THCS Trưng Vương. Thủy lấy chồng sớm, nhưng cũng sớm kết thúc cuộc hôn nhân không hạnh phúc. 23 tuổi lấy chồng và 27 tuổi đã trở thành bà mẹ đơn thân. “Không thể cố duy trì một cuộc hôn nhân không còn hạnh phúc”. Và Thủy chủ động lựa chọn cuộc sống đó, nên mọi chuyện không quá bi lụy. Thủy có Bốp, con là toàn bộ thế giới của người phụ nữ ấy. Và từ những khúc quanh của đời sống ấy, Thủy luôn xác định, hai mẹ con sẽ sống vững vàng, sống độc lập bằng chính sức lao động của mình.
Cuộc sống sẽ cứ bình an như thế, khi Thủy luôn có con trai ở bên cạnh, nếu không có một ngày. Thủy phát hiện ra mình có những hạch nhỏ ở ngực bên phải, rất bé. Nhưng cuộc mưu sinh bận rộn của một bà mẹ đơn thân đã cuốn chị đi. Một lịch làm việc kín mít từ 5h sáng đến tối mịt ở một tiệm bánh mỳ, rồi làm pate trên mạng… đã vắt kiệt thời gian và sức lực của Thủy. “Không có tiền khổ lắm, nếu còn độc thân thế nào cũng được. Nhưng có con rồi, tôi không bao giờ cam chịu để con phải khổ. Và cứ thế, tôi làm ngày làm đêm, như con thiêu thân, làm hai mươi tiếng một ngày… để kiếm thật nhiều tiền nuôi con ăn học. Và cái cục gì ở ngực phải đang lớn lên từng ngày.
Ung thư ư? Đối với hầu hết tất cả mọi người đó là một bản án tử hình. Nhưng với Thủy Bốp, chị luôn tâm niệm với bản thân cũng như nhắn nhủ con trai mình qua cuốn sách rằng: "Đừng bỏ phí một giây nào trong cuộc sống tươi đẹp này con nhé! Hãy sống từng ngày như thể ngày mai là ngày cuối cùng. Những gì con muốn làm hãy làm ngay hôm nay. Những gì con ước mơ hãy bắt tay vào thực hiện và dù con có thực hiện được hay không, con cũng đừng nản chí hay coi đó là thất bại của mình, ít nhất con đã dám thử và cố gắng”.
“Tôi không sợ chết nhưng không phải lúc này. Tôi mới 32 tuổi. Tôi còn trẻ lắm. Còn bao nhiêu việc tôi muốn làm mà chưa thực hiện được. Con tôi vẫn còn bé lắm. Nếu tôi chết ai lo cho nó đây. Lúc đó tôi mơ ước, tôi cầu xin Trời Phật cho tôi sống đến lúc con trai tôi cưới vợ, đến khi có người thay tôi chăm sóc con. Hai mươi năm, liệu có phải là điều quá xa xỉ đối với những người bị ung thư… Tôi không muốn kết thúc cuộc sống sớm thế này. Tôi chưa làm được gì hết cho cuộc đời mình…”.
Ý nghĩ phải sống, phải đồng hành cùng con trai khiến người phụ nữ bé nhỏ ấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. “Mẹ không biết con sẽ đón nhận tin này như thế nào nữa. Mẹ chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng lần này thì khác, cuộc đời đúng là toàn những bất ngờ trớ trêu. Cả cuộc đời mẹ chỉ mong một điều duy nhất đó là được chăm sóc và nuôi dạy con thành người đàn ông tử tế, một ước mơ như bao bà mẹ khác trên đời, vậy mà sao ông trời không cho mẹ thời gian để thực hiện. Chúng mình sẽ tìm cách con nhé, mẹ nhất định không đầu hàng dễ dàng thế đâu. Thế nào cũng có cách, con trai nhỉ”? “Không được, nhất định mẹ sẽ không chết sớm đâu. Nhất định mẹ sẽ không đầu hàng dễ dàng như thế, không phải mẹ, cái bọn ung thư ấy nó chọn nhầm người rồi con ạ”.
Và ca mổ, rồi những đợt xạ trị, Thủy đã đối diện với tất cả những điều khủng khiếp nhất theo phác đồ điều trị ung thư. Tóc rụng và cơ thể rã rời. Có những lúc, nhìn mình trong gương, chị giật mình không nhận ra… Nhưng ý nghĩ phải sống mạnh hơn cả cái chết, mạnh hơn những đớn đau về thể xác.
Thủy Bốp, trong hành trình chống chọi với ung thư, chị vẫn làm bánh Trung thu, làm đồ handmade kiếm tiền trang trải chi phí chữa bệnh và dành dụm cho con trai. Chị muốn tận dụng những khoảng thời gian còn lại trên cõi đời, kiếm tiền, lo cho tương lai của Bốp. Những ý nghĩ tiêu cực, có chăng, cũng chỉ thoáng vụt qua đầu chị, vì bên cạnh Thủy luôn có những yêu thương vỗ về. Hạnh phúc bé nhỏ đó đã giúp Thủy đứng lên, kể cả những lúc chị có cảm giác mình không còn sức lực để chiến đấu.
Những trải nghiệm với niềm vui
Thủy vốn mê nấu ăn và leo núi. Trong chị, luôn có một giấc mơ được chinh phục đỉnh Fansipan. Vì thế, ngay cả khi bị bệnh, Thủy vẫn không từ bỏ giấc mơ đó, thậm chí nó càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Kết thúc đợt hóa trị cuối cùng, Thủy với cái đầu trọc, đã cùng bạn bè leo bộ lên “nóc nhà Đông Dương” một cách ngoạn mục trong mưa gió, rét mướt, trong sự ngỡ ngàng của bác sĩ và người thân. Có những lúc tưởng như ngã quỵ vì những đợt hóa chất kéo dài. Những cột dốc cheo leo, những vực thẳm. Đối với một người bình thường, khỏe mạnh, việc chinh phục đỉnh Fansipan đã là một thử thách. Còn với một người bị ung thư như chị, thì đó là điều phi thường. Điều gì đã cho chị sức mạnh đó. Con trai và niềm tin vào chính mình. Người đầu tiên, chị gọi khi lên đến đỉnh núi, không ai khác là con trai yêu quý của chị. Lý do chị đi Fansipan rất đơn giản: “Hy vọng sẽ chụp được một bức ảnh đẹp trên đỉnh núi làm kỷ niệm cho con cháu, để chúng nhớ có một người mẹ, người bà bị ung thư đã tự mình leo lên nóc nhà Đông Dương”.
Và câu chuyện về Bốp
Tôi muốn dành một góc câu chuyện này cho Bốp, cậu con trai đáng yêu của Thủy. Trong cuốn sách, xen kẽ giữa câu chuyện của Thủy là những bức thư chị viết cho con. Từ khi chị bắt đầu hành trình nuôi con một mình đến cuộc chiến với ung thư. Bốp là nguồn sống của chị. Và Bốp, chàng trai nhạy cảm ấy đã cảm nhận được tất cả.
“Mẹ ơi, con đếm đi đếm lại rồi đấy. Chắc chắn đủ 1.000 con hạc. Bây giờ con và mẹ cùng ước nhé. Nói rồi nó chắp tay nhắm mắt thì thào: Con ước mẹ khỏi bệnh ung thư vĩnh viễn”. Và biết đâu, câu chuyện 1.000 con hạc giấy là có thật, biết đâu, Thủy sẽ khỏi bệnh ung thư vĩnh viễn. Chính Thủy đã viết: “Ung thư là một thử thách đối với tôi và Bốp, là cơ hội để tôi cố gắng hơn trong cuộc sống và Bốp thể hiện khả năng tự lập của mình. Con tôi trở thành người đàn ông có trách nhiệm hơn. Trong cuộc chiến này, tôi được nhiều hơn mất”.
Cậu con trai bé nhỏ năm nay học lớp 6, đã tự lập và biết quan tâm, yêu thương người khác. Tôi nhớ, hình ảnh chàng trai 10 tuổi, hằng ngày ở bên cạnh mẹ trong giường bệnh, tự tìm đồ ăn, tự rửa bát rồi nằm im cạnh mẹ xem mẹ có muốn nôn không nó lại đi lấy xô chậu. Trước khi đi ngủ, nó bảo, nếu đêm mẹ quá mệt hay có bất kỳ chuyện gì, phải gọi nó dậy ngay.
Bốp như một người đàn ông ở bên cạnh mẹ, hoàn cảnh sống và cách dạy con của Thủy đã giúp con trưởng thành. Chính tình yêu của Bốp đã khiến mẹ có lúc phải thú nhận rằng: “Không phải nếu thiếu tôi, Bốp sẽ sống ra sao mà là nếu thiếu Bốp, tôi sẽ sống thế nào đây???”.
Hằng ngày, trên facebook của Thủy, vẫn là những hình ảnh vui vẻ về cuộc sống của hai mẹ con, về những ước mơ… Thủy tất bật với công việc làm bánh Trung thu. Dường như, ở đó, trong tâm hồn hai mẹ con Thủy, sự sống vẫn đang được hồi sinh…