Buổi sáng sau đám cưới, ngủ dậy nghe thấy bố mẹ chồng cãi nhau, tôi ngoan ngoãn đưa hết tiền mừng cưới
Vừa ngủ dậy đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa bố mẹ chồng ở ngoài sân. Không biết có chuyện gì xảy ra, tôi đành ra ngoài xem thử.
Tôi chỉ học hết cấp 3. Vì gia đình nghèo, em trai học giỏi hơn nên tôi đã đi làm phụ giúp gia đình nuôi em ăn học.
Tôi và chồng gặp nhau khi đang đi làm ở thành phố. Cả hai đều xuất thân từ nông thôn, hoàn cảnh gia đình giống nhau nên rất cảm thông cho nhau.
Mỗi tháng, tôi thường gửi một nửa lương cho bố mẹ. Còn anh, bố ốm đau quanh năm và phải dùng thuốc thường xuyên, vì thế làm được đồng nào anh cũng gửi hết về cho gia đình, chỉ giữ lại một chút để chi tiêu. Nhìn thấy sự hiếu thảo của anh, tôi rất thương và quyết định sẽ đồng hành cùng anh trên quãng đường đời này.
Sau 2 năm hẹn hò, chúng tôi đưa nhau về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi phản đối gay gắt lắm, khuyên tôi nên chia tay:
- Nhà chúng ta đã nghèo rồi, con cưới người chồng còn nghèo hơn nhà mình nữa thì sau này sao có cuộc sống tốt được. Con phải cưới nhà nào có điều kiện một chút, hoặc chí ít thì có bố mẹ khỏe mạnh ấy. Đằng này, bố cậu ấy ốm đau quanh năm, trong nhà còn có ông nội cần chăm sóc. Con về làm dâu nhà ấy chỉ có khổ thôi.
Tuy nhiên, tôi kiên quyết theo đuổi tình yêu của mình. Cuối cùng, bố mẹ đành đồng ý, nhưng yêu cầu nhà trai đưa 100 triệu sính lễ. Đây là số tiền thách cưới không hề nhỏ với gia đình anh. Tôi khuyên bố mẹ nên giảm tiền thách cưới, hãy hiểu cho hoàn cảnh của anh nhưng họ không chịu. Bố mẹ nói rằng, phải có chút tiền dắt túi thì sau này cuộc sống của tôi mới dễ thở hơn. Nếu không đồng ý, bố mẹ kiên quyết không cho cưới.
Dù hoàn cảnh không dư dả, nhưng gia đình anh vẫn đồng ý. Đám cưới của chúng tôi diễn ra suôn sẻ trong sự chúc phúc của người thân, gia đình.
Sau một ngày bận rộn, mẹ chồng đã tự tay nấu cơm cho tôi ăn. Dù tôi muốn giúp đỡ, nhưng mẹ chồng kiên quyết không cho tôi động vào. Mẹ bảo:
- Con cứ nghỉ ngơi đi, đi đứng cả buổi để tiếp khách cũng mệt rồi. Hơn nữa, mẹ quen bếp, nấu nướng thuận tiện hơn, sau này con làm quen rồi phụ giúp mẹ cũng chưa muộn.
Nghe những lời mẹ chồng nói, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Có một người mẹ chồng hiền lành, dễ gần như vậy, tôi cảm thấy an tâm hơn về cuộc sống hôn nhân phía trước.
Sau bữa tối, tôi và chồng đi ngủ từ sớm vì mệt. Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc khá muộn, còn chồng đã dậy từ khi nào rồi.
Vừa ngủ dậy đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa bố mẹ chồng ở ngoài sân. Không biết có chuyện gì xảy ra, tôi đành ra ngoài xem thử.
Khi thấy tôi, mẹ chồng vội vàng lau nước mắt. Tôi hỏi chồng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ chồng ngăn không cho anh nói. Dù vậy, khi về phòng, chồng vẫn kể cho tôi biết mọi chuyện.
Hóa ra, để có tiền lo đám cưới cho chúng tôi, mẹ chồng đã vay mượn khắp nơi. Bố đề xuất với mẹ bảo tôi đưa khoản tiền thách cưới cùng tiền mừng cưới để trả nợ, nhưng mẹ nhất quyết không đồng ý.
Mẹ nói, số tiền đó là dành cho tôi, và dù có khó khăn đến đâu cũng không thể lấy lại. Mẹ chỉ mong chúng tôi sống tốt, còn khoản nợ bà sẽ làm việc và từ từ trả nợ. Cuộc tranh cãi giữa bố và mẹ chồng cứ thế bùng nổ.
Nghe chồng kể lại, tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không ngờ mẹ chồng lại có suy nghĩ như vậy, không muốn để tôi phải chịu thiệt thòi. Điều đó khiến tôi rất cảm động.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đưa tiền thách cưới cho chồng, cùng một khoản tiền mừng cưới và bảo rằng hãy dùng nó trả nợ. Bây giờ, chúng tôi đã trở thành một gia đình, làm sao tôi có thể để mẹ chồng một mình gánh nợ? Trong gia đình, nếu có tiền thì không nên để nợ nần, nếu không cuộc sống sẽ không yên ổn.
Mẹ chồng ban đầu không chịu nhận, nhưng sau khi được vợ chồng tôi thuyết phục, mẹ đã cầm số tiền đó. Nước mắt rưng rưng, mẹ khen tôi hiền thảo, bảo chồng thật may mắn khi lấy được một người vợ tốt như tôi.
Thấy khoản nợ được trả hết, tôi cũng nhẹ lòng. Tôi tin rằng cuộc sống tốt đẹp đều do con người tạo ra. Vợ chồng tôi còn trẻ, chỉ cần chăm chỉ làm việc và không ngại khó khăn, chắc chắn chúng tôi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp thôi, đúng không?