Đi công tác về thấy con trai chơi đồ chơi dưới đất, tôi quyết định kết thúc cuộc hôn nhân 8 năm
Đi công tác nửa tháng mới về, thấy tôi, con trai liền vội cầm món đồ chơi trên tay hồ hởi chạy ra khoe với bố.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm. Thời gian đầu hai vợ chồng cãi nhau như cơm bữa, thậm chí đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Có lẽ do chúng tôi còn quá trẻ con, mới bước chân vào hôn nhân còn chếnh choáng khi phát hiện những khuyết điểm của đối phương nên mới vậy.
Năm tháng trôi qua, tôi bắt đầu nhận ra mặt chưa tốt của bản thân và học được cách quan tâm đến vợ hơn, nhờ đó mối quan hệ giữa tôi và vợ dần được cải thiện. Mặc dù vẫn còn một số khúc mắc, thỉnh thoảng còn cãi vã nhưng đó chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt, không làm ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai vợ chồng.
Sau đó vợ sinh cho tôi một cậu con trai, năm nay đã 5 tuổi rồi. Thằng bé rất dễ thương, lém lỉnh và hiếu động. Từ khi có tiếng khóc cười của con trẻ, nhà tôi rộn ràng hẳn lên, tình cảm vợ chồng cũng được thắt chặt hơn.
Trẻ con đứa nào cũng thích đồ chơi, con tôi cũng vậy. Nhưng những thứ con thích tương đối đắt tiền, để kiềm chế con trai tôi không bao giờ đáp ứng hết những yêu cầu của con, thỉnh thoảng mới mua cho con một món vào dịp sinh nhật, tết thiếu nhi thôi.
Bây giờ thời buổi kinh tế khó khăn, đồng lương thì hạn chế nên hai vợ chồng đành phải tiết kiệm, không thể tiêu tiền bừa bãi được. Với lại, ngày nào cũng phải đi làm xa, dậy sớm chen chúc trên xe buýt rất mệt mỏi nên tôi đang tính tích cóp để mua một chiếc ô tô đi làm cho đỡ vất vả. Thỉnh thoảng về quê, đưa cả gia đình đi du lịch đều tiện.
Tôi lao vào làm việc để kiếm tiền. Cách đây nửa tháng tôi đi công tác xa nhà, mới về nhà được 2 hôm.
Vừa mở cửa bước vào nhà, tôi thấy con trai đang ngồi chơi đồ chơi dưới đất. Thấy tôi về, thằng bé vội cầm món đồ chơi trên tay hồ hởi chạy ra khoe với bố:
- Bố ơi, con có đồ chơi mới này. Cậu mới mua cho con đấy.
Tôi nhận ra món đồ chơi này. Trước đó khi dẫn con đi siêu thị, thằng bé rất thích món đồ chơi này và đòi mua bằng được, nhưng vì nó tốn gần 2 triệu nên tôi không đồng ý mua cho con.
Tôi rất hiểu tính em vợ. Cậu rất keo kiệt, lúc nào cũng bo bo giữ mình, có bao giờ mua quà cáp biếu xén gì nhà tôi đâu. Cháu lớn ngần này cũng chưa được hộp sữa từ cậu, vậy mà lần này em lại sẵn lòng mua cho cháu món đồ chơi đắt tiền như vậy ắt có uẩn khúc.
Trước khi đi công tác, cậu đến nhà hỏi vay tiền nhưng tôi kiên quyết không cho. Chẳng nhẽ cậu mua đồ chơi cho cháu để nịnh vợ tôi cho vay tiền? Nghi ngờ, tôi hỏi thẳng vợ và không ngờ đó lại là sự thật.
Chẳng phải tôi hẹp hòi gì mà vì cách đây mấy năm, cậu từng vay vợ chồng tôi 500 triệu bảo hùn hạp vốn làm ăn với người ta. Lúc ấy tôi chẳng đắn đo gì, tin tưởng cho cậu vay không lấy lãi vì nghĩ anh em trong nhà cả, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.
Nào ngờ làm ăn thua lỗ, tiền mất sạch, nhưng suốt bao năm qua em trai vợ không hề đả động gì tới khoản nợ đó. Thà là cậu không có tiền cho cam đi, nhưng đằng này tôi vẫn thấy cậu tậu xe mới, sắm sanh, ăn chơi chẳng tiếc tay.
Nhiều lần hỏi nhưng em đều lần lữa, đỉnh điểm là khi em mắng tôi là kẻ tính toán, coi trọng tiền bạc. Mất tiền còn bị chửi, số tiền đó tôi cũng không hi vọng có thể lấy lại nữa, thôi thì coi như một bài học vậy.
Cho nên lần này khi cậu đến hỏi vay tiền, tôi nhất quyết không mềm lòng cho mượn nữa. Tôi cũng cấm tiệt vợ không được cho em trai mượn, cảnh cáo cô ấy nếu cho cậu mượn thì sẽ ly hôn. Nào ngờ trước mặt tôi vợ vâng vâng dạ dạ, sau lưng lại lén lút cho em trai vay tiền.
- Chị em trong nhà cả, cho em trai mượn tiền thì có làm sao đâu, sao anh keo kiệt, tính toán thế? Em trai em cũng nói rồi, lần này nó có hướng đi mới, chắc chắn kiếm được tiền rồi sẽ trả cả nợ cũ nợ mới cho vợ chồng mình. Em có chí hướng thì mình phải ủng hộ chứ?
Nghe vợ nói tôi uất nghẹn. Lúc nào cô ấy cũng nghĩ cho em trai, nhà ngoại còn tôi đi làm vất vả thế nào cô ấy có thèm nghĩ không? Tiền đâu phải lá mít, tôi cực khổ lắm mới kiếm được vậy mà giờ vợ lại dâng không cho người khác. Tôi đâu phải mỏ vàng để nhà cô ấy đào bao nhiêu thì đào?
Nói mãi vợ vẫn không chịu tới lấy lại tiền từ cậu. Thấy không thể thay đổi quan niệm của vợ, tôi đệ đơn ly hôn luôn. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.