Mẹ chồng chê tôi ở nhà “ăn bám”, một lần thấy cảnh bên nhà hàng xóm bà liền hối hận
Mẹ chồng xét nét tôi đủ đường, đã vậy còn thường xuyên nói “mát mẻ” tôi là kẻ “ăn bám”, rồi so sánh tôi với con dâu nhà hàng xóm.
Ngay từ hồi mới yêu nhau, mẹ chồng đã không ưa tôi, cũng chỉ vì nhà tôi nghèo, bản thân tôi lại không kiếm ra nhiều tiền. Đáng nói, mẹ không hề giấu giếm hay nói sau lưng mà bà nói thẳng mặt tôi. Nhưng sau đó vì chồng kiên quyết ngoài tôi không lấy ai khác nên mẹ chồng đánh phải ưng thuận. Tuy nhiên vì đã không được lòng mẹ chồng từ trước nên cuộc sống làm dâu của tôi chẳng hề dễ dàng gì.
Cưới xong tôi bầu ngay, vì sức khỏe yếu nên chồng khuyên tôi ở nhà nghỉ ngơi đợi sinh con, khi nào con cứng cáp thì đi làm lại. Tôi nghe lời chồng ở nhà, nhưng cũng vì vậy mà tôi với mẹ chồng gặp mặt nhau cả ngày, dần dần phát sinh nhiều mâu thuẫn hơn.
Mẹ chồng tuy rảnh rỗi, còn tôi bụng mang dạ chửa nhưng mẹ chồng khoán hết việc nhà từ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp,… cho tôi. Trước mặt chồng tôi, bà luôn vui vẻ, ngọt nhạt, tỏ vẻ đối xử tốt với con dâu lắm nhưng khi anh đi làm rồi thì bà liền quay ngoắt 180 độ. Bà xét nét tôi đủ đường, đã vậy còn thường xuyên nói “mát mẻ” tôi là kẻ “ăn bám”, rồi so sánh tôi với con dâu nhà hàng xóm.
- Ước gì được như nhà bà Thảo, có cô con dâu vừa xinh xắn lại kiếm tiền giỏi. Lấy vợ phải lấy cái đứa như thế, chứ lấy loại ăn bám về thì chỉ tổ nuôi mệt xác, chật nhà.
Đó là câu mẹ chồng tôi hay nói. Rồi khi bà hàng xóm sang chơi, bà lại như dịp được bởi bỏ nỗi lòng, hen con dâu nhà người ta không dứt lời:
- Giá như nhà tôi cũng có con đứa con dâu như nhà bà thì tốt biết mấy, chứ vớ phải kiểu vợ vô dụng, chỉ ở nhà chồng nuôi hoặc lương chưa đủ ăn sáng, đổ xăng thì chán lắm, chẳng được nhờ vả cái gì. Chỉ thương con trai, bao nhiêu gánh nặng đổ dồn lên mình nó. Ngày trước tôi khuyên nhủ mãi mà nó không chịu nghe, không biết nó ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà nhất quyết cưới bằng được.
Mẹ thản nhiên chê trách con dâu, không thèm đếm xỉa đến cảm nhận của tôi. Nghe những lời mẹ chồng nói, nước mắt tôi chảy dài nhưng không muốn nhà cửa không yên, chồng bận tâm nên tôi không dám hé răng nửa lời, bởi chồng đi làm cả ngày cũng đủ mệt mỏi rồi.
Những tưởng mọi việc vẫn cứ diễn ra như thế, nhưng nào ngờ cách đây vài hôm, khi nhìn sang nhà hàng xóm, mẹ chồng tôi lại thay đổi thái độ, đối xử với tôi niềm nở chu đáo khác hẳn ngày thường. Chẳng là bà Thảo ốm nằm viện mấy ngày mà nhà cửa nháo nhác cả lên.
Con dâu của bác ấy tuy kiếm tiền giỏi nhưng việc nhà không hề biết làm tí nào. Mỗi ngày cô ấy đi làm về nhà là ngồi vào bàn ăn luôn. Thành ra bây giờ nhà cửa không ai dọn dẹp, đến bữa không có cơm ăn, việc trông bác Thảo ở viện cũng chẳng ai làm được.
Mẹ tôi thấy thế liền thở dài ngao ngán:
- Bà Thảo ốm nằm viện mà con dâu chưa vào trông mẹ chồng được ngày nào, thậm chí cũng chẳng nấu được bát cháo mang vào cho mẹ. Nghe bảo nó còn sợ mùi bệnh viện nên hạn chế hết mức chuyện vào thăm. Nhưng nhà ấy, ngoài bác Thảo thì còn mỗi con dâu là phụ nữ. Con trai vào trông mẹ nhưng việc vệ sinh, tắm cho mẹ thì con trai sao làm được. Chồng bác Thảo vào chăm vợ được hôm đã ốm rồi. Thế là cô con dâu kia đành thuê người nấu cơm, chăm nom bà Thảo. Nghĩ cũng buồn, nằm chỗ mà con dâu không chăm lo được cho mình.
Nghe mẹ than ngắn thở dài, tôi liền đáp:
- Đâu phải tự dưng chị ấy có được mức lương cao, công việc chắc chắn rất áp lực và mệt mỏi, cho nên chị ấy không chu toàn được việc nhà cũng có thể thông cảm được mà mẹ. Con người có ai hoàn hảo mười phân vẹn mười đâu, được mặt này sẽ mất mặt khác.
Mẹ chồng im lặng không nói gì thêm nữa, nhưng tôi để ý từ ngày đó mẹ chồng không còn so sánh tôi với con dâu nhà hàng xóm nữa. Có lẽ bà đã nhận ra con dâu bà Thảo tuy kiếm ra tiền nhưng cũng có khuyết điểm, cũng nhìn ra điểm tốt của tôi. Còn mẹ chồng đòi hỏi con dâu vừa lương cao vừa đảm đang việc nhà, vừa hiếu thuận hết lòng với mình, cái gì cũng được như ý bà thì e rằng điều đó là rất khó!