Hôm đó, tôi cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất để về nhà, nhưng cũng mãi gần 7 giờ tối mới về tới nơi. Bước vào nhà, khoé mắt tôi cay cay khi thấy việc mẹ chồng làm.
Theo kết quả khảo sát do Cục Thống kê quốc gia Hàn Quốc công bố ngày 28/8, chỉ 36% thanh niên từ 19-34 tuổi tại Hàn Quốc có suy nghĩ tích cực về việc kết hôn, giảm 20% so với 10 năm trước.
Nếu giờ có ai hỏi, ngoảnh mặt lại với người đã sinh thành ra mình có hối hận không, nhất là khi họ cần con cái phụng dưỡng nhất thì tôi vẫn nói không bao giờ ân hận với quyết định của mình.
Quả thật sau cưới, Sơn không khiến tôi phải thất vọng. Anh luôn yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực. Sơn kiếm ra tiền, anh chi không tiếc tay cho vợ. Chỉ cần tôi nói thích, thứ đó dù có đắt cỡ nào anh cũng sẵn sàng mua tặng.
Buồn hơn cả, khi gia đình vợ gặp biến cố, chồng tôi liền thay đổi thái độ. Trước đây khi ông bà có tiền thì anh quan tâm săn sóc. Lúc họ không còn tài sản, anh liền lạnh nhạt hơn cả người dưng.
Chồng tôi cũng thực hiện đúng như lời hứa, hàng tháng nhận lương đưa cả cho vợ giữ nhưng việc chi tiêu mỗi ngày của tôi thì anh lại quản lý chặt chẽ. Cũng vì vợ không đi làm, anh mặc định luôn rằng tôi không cần mặc đẹp, không cần trang điểm phấn son.
Nghe chồng nói, tôi thực sự điếng người. Như tôi đã nói, đã là anh em một nhà, tôi chưa bao giờ so đo tính toán chuyện chồng cho em gái bao nhiêu. Nhưng cách anh giấu tôi cho em gái tiền như vậy, thực sự khó lòng chấp nhận.