Nghe thấy mẹ chồng cấm con trai tôi không được nhắc đến ông bà ngoại, tôi nghẹn ngào nắm tay bà cảm ơn
Lời nhắc nhở này của mẹ chồng khiến tôi khó hiểu. Tại sao mẹ cấm cháu trai không được nhắc tới ông bà ngoại chứ?
Lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà sau giờ làm việc, vừa bước vào phòng khách tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ giữa mẹ chồng và con tôi trong phòng ngủ. Tôi chẳng lạ gì với cảnh này, hai bà cháu vẫn thường xuyên chuyện trò với nhau như thế.
Đang định vào phòng chào hai người, tôi bỗng khựng người lại trước lời dặn dò của mẹ với con trai tôi:
- Con nhớ đừng nhắc đến ông bà ngoại trước mặt mẹ con nhé.
Lời nhắc nhở này của mẹ chồng khiến tôi khó hiểu. Tại sao mẹ cấm cháu trai không được nhắc tới ông bà ngoại chứ? Sau đó, con trai đã hỏi thay cho tiếng lòng của tôi:
- Sao con không được nhắc tới ông bà ngoại trước mặt mẹ ạ? Đó là ông bà của con mà.
Tôi đứng nép vào tường, khẽ nghiêng người để lắng nghe. Mẹ chồng ôn tồn nói với con trai tôi:
- Vì con làm như vậy mẹ sẽ buồn đó. Ông bà ngoại đã mất rồi, không thể gặp mặt chúng ta nữa. Đó là quy luật tự nhiên, con người ai rồi cũng phải chấp nhận điều đó.
Tôi bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Bố mẹ tôi mất cách đây gần một năm trong một vụ tai nạn, đến giờ, tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai được. Sau chuyện đó, mẹ chồng hiếm khi nhắc đến bố mẹ tôi, hóa ra là vì sợ tôi buồn.
Sau đó, mẹ chồng lại tiếp tục giải thích thêm với con trai tôi, giọng nói ngọt ngào như vỗ về:
- Ông bà nội cũng là bố mẹ của mẹ con. Ông bà sẽ luôn yêu thương mẹ con. Ông bà sẽ luôn ở đây để chăm sóc, yêu thương con và mẹ con.
Tôi đứng ngoài cửa, nghẹn ngào xúc động trước những lời lẽ chân thành của mẹ chồng. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong tôi, và nước mắt bất giác rơi xuống, không thể kìm lại được.
Không muốn mẹ chồng biết rằng tôi đã nghe được câu chuyện giữa hai bà cháu, tôi vội vàng lau đi những giọt nước mắt, nén lại cảm xúc để không làm bà lo lắng. Nhưng, tiếng của con trai vang lên khiến tôi sững sờ:
- Vậy khi con lớn lên, bà cũng sẽ mất luôn à?
Câu hỏi hồn nhiên của con khiến tôi không khỏi bàng hoàng. Dù là câu hỏi của một đứa trẻ, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như cả không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, căng thẳng đến lạ thường.
Mẹ chồng tôi mỉm cười, trả lời cháu:
- Bà sẽ sống lâu lắm, để được nhìn cháu lớn lên, đến lúc cháu lấy vợ mới thôi.
Câu nói ấy khiến lòng tôi như nghẹn lại. Tôi hiểu, mẹ chồng không chỉ mong muốn con trai tôi lớn lên khỏe mạnh, mà còn mong đợi những khoảnh khắc gia đình hạnh phúc trong tương lai.
Câu nói này của mẹ cũng khiến tôi cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự hi sinh và tình yêu thương của người mẹ, của người bà.
Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, tôi mỉm cười bước vào phòng chào mẹ chồng và con trai. Mặc dù tôi đã vờ như chưa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu, nhưng vừa nhìn, mẹ chồng đã nhận ra ngay có điều gì đó không ổn.
- Con sao thế, có chuyện gì không vui à?
Mẹ chồng lo lắng hỏi. Tôi không thể kìm nén thêm nữa nên đã bật khóc nức nở. Mẹ vội vã ôm lấy tôi, khẽ vỗ về:
- Có chuyện gì con cứ nói ra với mẹ, dù mẹ không giúp được thì có người chia sẻ, con cũng nhẹ lòng hơn. Mà dù có chuyện gì đi chăng nữa, con yên tâm, mẹ vẫn sẽ luôn ở đây, cùng con vượt qua.
Nghe lời mẹ nói, tôi càng khóc to hơn. Cuối cùng, tôi thổ lộ tất cả những cảm xúc của mình, kể cả về những nỗi đau mất mát trong lòng. Mẹ chồng lắng nghe, không một lời than thở, chỉ có sự an ủi và yêu thương vô bờ. Tôi cảm thấy mình được thấu hiểu, trân trọng và an ủi. Nắm lấy tay mẹ chồng, tôi nghẹn ngào cảm ơn:
- Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã luôn ở bên con những lúc khó khăn nhất. Cảm ơn mẹ vì mẹ đã làm mẹ con. Mẹ phải sống thật tốt, sống thật lâu để ở bên con mẹ nhé?
Mẹ mỉm cười, dịu dàng vỗ về tôi:
- Được, mẹ đồng ý với con. Mẹ cũng chỉ mong các con luôn hạnh phúc thôi.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rằng mình không hề đơn độc trong cuộc sống này, dù có những lúc tôi vẫn cảm thấy mất mát vì sự ra đi của bố mẹ. Nhưng, tình yêu bao la và sự thấu hiểu của mẹ chồng đã trở thành động viên mạnh mẽ nhất cho tôi.