Sợ gửi vàng cưới mẹ chồng không trả nên nhờ mẹ đẻ giữ, khi lấy lại tôi tê tái trước tuyên bố của bà
Bà buông thõng một câu khiến tôi đứng hình. Sốc tột độ, tôi nói lại vài câu, bà không nhận ra sự quá đáng của mình, ngược lại còn mắng con gái bất hiếu.
Ngày con gái, nghe đồng nghiệp kể chuyện gửi vàng cưới cho mẹ chồng, không mất thì lúc đòi cũng khổ hơn đòi nợ. Từ đó tôi rút kinh nghiệm, sau cưới mẹ chồng đề nghị giữ vàng, tôi từ chối thẳng thừng:
“Chúng con muốn tự quản lý tài chính. Mẹ không phải lo đâu ạ”.
Chẳng biết tôi nói thế bà có tự ái hay không nhưng lúc ấy bà cười rất nhẹ nhàng bảo:
“Ừ, thế cũng được. Mẹ chỉ lo các con còn trẻ không biết giữ tiền lại tiêu pha linh tinh. Lúc cần tiền lo việc lớn, không có thì khổ”.
Sau lần ấy, bà không một lần nhắc tới vàng cưới của chúng tôi. Thấy vậy, tôi lẳng lặng vác hết tiền mừng, vàng về đưa mẹ đẻ giữ giúp. Nghĩ chẳng ai đáng tin bằng mẹ mình nên cứ gửi bà là yên tâm nhất.
Thời gian đầu sống với mẹ chồng, chưa hiểu hết tính bà nên tôi lúc nào cũng e dè đề phòng lắm. Nhưng càng sống lâu bên cạnh, tôi càng thấy gần gũi bởi bà sống tình cảm, thương con dâu. Chẳng thế mà gần 5 năm từ ngày về làm dâu, tôi chưa từng phải biết tới thức khuya dậy sớm là gì. Sáng nào bà cũng dậy từ 6h nấu nướng, chuẩn bị bữa sáng cho vợ chồng tôi ăn đi làm. Tối về tôi chỉ việc tắm giặt nghỉ ngơi. Mẹ con lúc nào cùng quấn quýt như mẹ với con gái.
Nhất là khi tôi sinh, bà chăm dâu chăm cháu ít ai sánh bằng. Thậm chí mẹ đẻ tôi sang chơi còn bảo tôi quá may mắn có được bà mẹ chồng tử tế thế.
Nói về mẹ đẻ tôi thì bà vụng hơn mẹ chồng tôi nhiều. Mang tiếng con gái đẻ nhưng bà có chăm cho buổi nào đâu. Thậm chí tôi hết cữ muốn cho con về ngoại chơi, bà còn bảo:
“Thôi, bà thông gia chăm cháu tốt thế thì con cứ ở đó cho bà ấy chăm. Mẹ bận lắm, sáng phải đi tập thể dục thể thao, chiều còn chạy đây chạy đó, không ngồi bó gối ôm cháu được”.
Cứ như vậy, tôi ngày càng thấy mẹ chồng giống như mẹ đẻ và ngược lại. Thành thử nhiều khi nghĩ tới nhà ngoại, tôi không khỏi chạnh lòng.
Đợt này vợ chồng tôi tính mua nhà. Mẹ chồng biết bọn tôi có ý định đó, bà hớn hở bảo luôn:
“Các con mà mua nhà mẹ sẽ cho thêm 500 triệu”.
Vì không muốn con dâu phải lên tiếng xin hay vay mượn, bà đã chủ động san sẻ như thế. Ngược lại nhà đẻ tôi không í ới tiếng nào. Điều này tôi cũng không trách vì phận làm con cái, tôi chưa báo hiếu được thì nào dám đòi hỏi. Có điều cuối tuần vừa rồi tôi về xin lại vàng cưới với tiền tiết kiệm gửi mẹ đẻ trước đó để dồn vào lấy nhà cho khỏi phải vay ngân hàng. Tổng cộng cũng phải được gần 700 triệu. Vậy mà thật không thể tin nổi, mẹ đẻ tôi lại tuyên bố:
“Tất cả tiền với vàng con đưa mẹ giữ, mẹ lấy ra sửa nhà từ năm ngoái để năm nay em trai con cưới vợ rồi”.
Bà buông thõng một câu khiến tôi đứng hình. Sốc tột độ, tôi nói lại vài câu, bà không nhận ra sự quá đáng của mình, ngược lại còn mắng:
“Tôi mang nặng đẻ đau chị chỉ phí công. Nuôi gần 30 năm trời đi lấy chồng là chị chỉ lo gom của cho nhà chồng. Mẹ đẻ lấy có tí tiền cũng kêu cũng trách. Chị đúng là loại bất hiếu”.
Nói thật, tôi không tiếc tiền đưa bố mẹ, vấn đề là khoản nào phải ra khoản đó. Với lại tôi phải giữ thể diện với nhà chồng. Giờ chồng tôi biết vàng cưới bị nhà vợ lấy sạch thì tôi biết ăn nói, giải thích ra sao. Rõ là đề phòng mẹ chồng cuối cùng lại bị mất tiền bởi mẹ đẻ. Đúng là ở đời không thể nói trước được.