Tới đón con về nhà chơi với ông bà nội, thấy vợ cũ trong phòng ngủ tôi hãi hùng
Cuối tuần vừa rồi, tôi lại tới đón con trai về nhà chơi với ông bà nội. Bình thường vợ cũ sẽ soạn đồ cho con trai rồi trao con tận tay cho tôi, vậy mà hôm đó lại không như vậy.
Nhiều người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trước nghe câu này tôi liền gạt đi. Nhưng không ngờ mình lại rơi đúng vào tình cảnh ấy.
Đến với nhau bằng tình yêu, vậy mà cưới nhau được 5 năm cuộc hôn nhân của chúng tôi đã tan vỡ. Nguyên nhân là vì mâu thuẫn vợ chồng, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu quá nhiều không thể hòa giải được.
Khi ly hôn, cô ấy nhất quyết đòi nuôi con trai 4 tuổi bằng được dù thu nhập thấp hơn tôi. Không muốn con bị tổn thương khi bị bố mẹ giành qua giành lại nên tôi đành nhường vợ.
Hàng tháng tôi gửi cho vợ cũ 5 triệu để nuôi con. Cứ 2-3 tuần tôi lại tới đón con về nhà chơi một lần để tình cảm bố con, ông bà nội và cháu đỡ xa cách. Mới đó mà đã 5 tháng hai đứa không còn là vợ chồng rồi.
Cuối tuần vừa rồi, tôi lại tới đón con trai về nhà chơi với ông bà nội. Bình thường vợ cũ sẽ soạn đồ cho con trai rồi trao con tận tay cho tôi, vậy mà hôm đó tới lại không như vậy.
Bước vào sân, tôi vừa cất tiếng gọi thì con trai từ trong nhà chạy ra nhào vào lòng bố khóc òa lên. Không biết con bị làm sao, tôi muốn gỡ con ra hỏi thăm có chuyện gì mà thằng bé cứ bám chặt mãi không buông. Vợ cũ thì không thấy đâu.
Bế con lên dỗ dành một lúc thằng bé mới nín khóc, thút thít chỉ vào trong nhà rồi nói:
- Bố ơi, mẹ… mẹ… con sợ lắm!
Hoảng hốt, tôi bế con chạy vào nhà rồi chết điếng với cảnh tượng nhìn thấy. Trong phòng ngủ, đồ đạc vương vãi khắp nơi, gương vỡ nát, cả phòng lộn xộn rối tung.
Vợ cũ đang đứng một góc phòng, tóc tai rũ rượi, vẻ mặt thẫn thờ như người mất hồn. Nhìn cảnh này tôi cũng hãi hùng chứ đừng nói là con trai. Thấy vợ cũ cầm chiếc bình hoa lên định ném xuống, tôi vội vàng buông con ra để chạy tới giữ cô ấy lại.
Một lúc sau vợ cũ mới lấy lại bình tĩnh, lúc này tôi mới dám hỏi chuyện nhưng cô ấy im lặng không nói gì. Vợ cũ quay sang soạn đồ cho con như bình thường rồi bảo tôi đưa con về bên nhà chơi đi.
Cô ấy không nói, tôi cũng chẳng dám hỏi nữa. Đưa con về đến nhà, tôi mới gợi chuyện hỏi thẳng bé. Ban đầu con trai không nói gì, nhưng sau đó thì lí nhí bảo:
- Dạo này mẹ hay như thế lắm. Có tối con thấy mẹ cầm vật nhọn cứa vào tay. Mẹ dặn không được nói chuyện này với ai, nhưng con sợ lắm bố ơi.
Tôi đoán vợ cũ có dấu hiệu bị trầm cảm. Qua lời khuyên của một người bạn, hôm sau khi đưa con trai về, tôi thuyết phục đưa vợ cũ đi khám tâm lý. Cô ấy đồng ý. Quả nhiên, tôi đoán không sai, cô ấy bị trầm cảm thật. Có lẽ, cú sốc ly hôn khiến cô ấy ra nông nỗi này.
Bệnh tình vợ cũ thế này tôi không yên tâm để con trai cho cô ấy chăm sóc một chút nào. Nhưng nếu đón con trai về bên nhà, để cô ấy ở một mình tôi cũng chẳng yên tâm. Để cô ấy một mình, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao? Đến lúc đó tôi sẽ ôm hận cả đời mất.
Bây giờ đoàn tụ với vợ cũ cũng không ổn, vì trước đây hai đứa mâu thuẫn nhiều nên mới ly hôn. Nhưng nếu tôi cứ chạy qua chạy lại hàng ngày chăm sóc vợ cũ, chắc chắn gia đình tôi sẽ không đồng ý. Thuê người giúp việc tới sống cùng vừa là để chăm con trai, vừa là để chăm vợ cũ thì tôi lại không đủ điều kiện kinh tế.
Tôi khó xử quá, không biết làm thế nào để vẹn đôi đường nữa. Xin mọi người hãy cho tôi xin lời khuyên với.