Trong bữa ăn mẹ chồng đi rửa tay những 3 lần, tò mò đi theo tôi bỗng bật khóc
Cớ sao lên chăm con dâu sắp sinh, đến giờ ăn cơm mẹ chồng lại liên tục đi rửa tay chứ? Thế nhưng khi đến gần hơn, tôi đã bật khóc!
Ngày tôi lấy chồng, anh chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tôi tin đó chỉ là tạm thời, sau này chúng tôi sẽ có tương lai tươi sáng hơn. Bởi lẽ chồng tôi tuy xuất thân trong gia đình nghèo khó, bố mẹ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng anh lại có tầm nhìn xa, có ý chí cầu tiến và rất chăm chỉ, ham học hỏi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà vợ chồng tôi đã bên nhau được 3 năm rồi. Ngày ngày hai vợ chồng chở nhau đi làm, chiều về cùng nhau nấu ăn dọn dẹp rồi lại làm việc tiếp tới tận đêm khuya.
Cuộc sống tuy có khó khăn nhưng chúng tôi luôn có nhau, luôn cố gắng phấn đấu hết mình. Nhờ đó mà sau 3 năm cưới, chúng tôi đã mua được căn nhà đầu tiên cho riêng mình. Tình cảm vợ chồng khăng khít như hồi mới yêu, lại có nhà khi còn khá trẻ nên chúng bạn ngưỡng mộ tôi lắm.
Sau khi có nhà, tôi cũng thả bầu luôn và không lâu sau thì có tin vui. Chồng tôi vui lắm, bởi đây là đứa con đầu lòng của chúng tôi mà.
Không biết mọi người thế nào chứ tôi ốm nghén kinh khủng lắm. Chẳng ăn chẳng uống được gì, thậm chí còn sụt cân, người ốm nhom ốm nhách, nên chồng bắt tôi ở nhà nghỉ ngơi. Vốn muốn phản kháng nhưng bố tôi cũng ủng hộ con rể, bảo rằng phụ nữ mang thai cứ ở nhà dưỡng thai, mọi việc còn lại cứ để đàn ông lo nên tôi đành nghe theo.
Thoáng cái đã gần đến ngày dự sinh, chồng đón mẹ anh lên ở cùng để chăm tôi lúc sinh nở, ở cữ. Cuối tuần rồi mẹ chồng đến, bà xách theo túi to túi nhỏ, mang toàn đồ quê lên cho tôi tẩm bổ, nào là gà, trứng, rau củ quả,… đủ cả.
Để thết đãi mẹ chồng, tuy bụng to nhưng tôi vẫn vào bếp nấu cơm. Bình thường khi về quê, tôi và mẹ chồng đều cùng nhau nấu cơm, trò chuyện rôm rả, nhưng lần này mẹ lại ngồi trên ghế sofa xem tivi và chờ cơm.
Thấy hơi lạ nhưng tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, vẫn cùng chồng nấu cơm trong bếp. Lúc dọn mâm ra, mẹ chồng lại bước vào bếp. Vừa trở ra ngồi chưa ấm mông bà lại đứng dậy đi vào bếp. Tiếng rửa tay lại vọng ra từ trong bếp.
Sau khi mẹ chồng trở lại bàn ăn, tôi thấy mặt bà thoáng nét ngượng ngùng như có tâm sự gì đó. Khi bà vào bếp rửa tay lần nữa, tôi cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào nên lén đi theo. Cớ sao lên chăm con dâu sắp sinh, đến giờ ăn cơm mẹ chồng lại liên tục đi rửa tay chứ? Thế nhưng khi đến gần hơn, tôi đã bật khóc!
Tay mẹ chồng đen sì, nhất là phần móng tay. Tôi gặng hỏi mãi mẹ chồng mới ấp úng trả lời:
- Con sắp sinh, thời gian này con lại ở nhà dưỡng thai nên mẹ muốn kiếm thêm chút tiền phụ các con. Mẹ đi cấy lúa thuê rồi đi nhặt rau ở quán ăn nên thành ra tay mới đen, móng tay dính nhựa rau rửa mãi chẳng sạch. Mẹ sợ con thấy tay mẹ, chê bẩn, mất vệ sinh nên mới…
Tôi òa khóc nức nở, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, đen đúa dính đầy nhựa rau của mẹ chồng áp lên mặt mình.
- Sao con có thể chê mẹ được chứ? Mẹ là mẹ của con mà. Con thương mẹ còn không kịp nữa là.
Cứ thế hai mẹ con cứ sụt sùi mãi trong bếp, đến khi chồng tôi gọi mới chịu ra ăn cơm. Nói là mẹ chồng nhưng tôi thương bà như mẹ ruột, vì từ nhỏ tôi đã mất mẹ. Thật may khi đi lấy chồng, tôi lại được bù đắp cho một người mẹ khác, một người mẹ luôn hết lòng vì con cái, yêu thương tôi như con ruột.