Vào ngày cưới của em gái chồng, tôi bỏ phong bì 10 triệu nhưng chú rể lại đưa cho tôi 200 triệu
Thời gian trôi qua, cũng đến ngày em gái chồng kết hôn. Em rể là một người chu đáo, xuất thân trong một gia đình khá giả. Thấy em tìm được bến đỗ tốt, tôi cũng mừng.
Khi tôi lấy chồng, bố chồng đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại mẹ chồng và một cô em chồng còn nhỏ. Mặc dù gia đình chồng không khá giả, tôi vẫn quyết tâm kết hôn với anh vì chúng tôi thật lòng yêu nhau. Khi đó, cô em chồng còn nhỏ và sức khỏe của mẹ chồng cũng không tốt nên sau cưới, chúng tôi sống cùng nhà với mẹ chồng và em chồng để tiện chăm sóc họ.
Cuộc sống sau kết hôn thật không dễ dàng. Chúng tôi làm việc chăm chỉ, nhưng tất cả tiền kiếm được đều phải chi cho việc chữa bệnh của mẹ chồng và học phí của cô em chồng. Mỗi khoản chi đều tốn kém, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng để hỗ trợ gia đình chồng.
Tuy nhiên, khi toàn bộ số tiền trong nhà đã tiêu sạch, bệnh tình của mẹ chồng vẫn không thuyên giảm. Sau khi bà qua đời, gia đình tôi còn phải gánh thêm một khoản nợ khiến cuộc sống càng trở nên chật vật.
Khi đó, em gái chồng tôi mới học cấp 2, còn con gái tôi vừa tròn 2 tuổi. Hai vợ chồng tôi đã làm việc cật lực từ sáng đến tối để kiếm tiền trả nợ, nuôi sống gia đình, lo cho con gái và em ăn học. Dù khoản nợ dần vơi, nhưng thật không may, trả hết nợ chưa bao lâu thì chồng tôi lại gặp tai nạn lao động và qua đời.
Đó là một cú sốc lớn với gia đình tôi, nhưng người mất đã mất, người sống vẫn phải sống. Tôi phải cố gắng để nuôi con gái và lo cho em gái chồng.
Không lâu sau khi chồng qua đời, bố mẹ tôi thúc giục tôi tái hôn, giới thiệu không ít đối tượng cho gặp mặt. Tuy nhiên, tôi từ chối tất cả vì tôi không màng tới chuyện yêu đương nữa. Hơn nữa, nếu tôi mang theo con gái đi tái hôn thì em gái chồng còn nhỏ như vậy biết xoay sở như thế nào.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng làm việc kiếm tiền. Ngày thường em gái chồng cũng giúp tôi làm một số việc nhà, trông con cho tôi.
Em học rất giỏi, quyết tâm học hành và cuối cùng đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Ngày em thông báo đỗ đại học, tôi vừa mừng vừa lo, bởi khoản tiền học phí không hề nhỏ. Nhưng tôi quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải lo cho em học xong đại học.
Cuộc sống vất vả khiến tôi già hơn so với tuổi tật, nhưng nhìn con lớn lên khỏe mạnh ngoan ngoãn, em gái chồng tốt nghiệp đại học và có công việc tốt, tôi thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.
Thời gian trôi qua, cũng đến ngày em gái chồng kết hôn. Em rể là một người chu đáo, xuất thân trong một gia đình khá giả. Thấy em tìm được bến đỗ tốt, tôi cũng mừng.
Khi hai gia đình bàn bạc chuyện cưới xin, nhà trai đề nghị đưa khoản sính lễ 100 triệu nhưng tôi từ chối. Tôi chỉ mong em chồng có một cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.
Còn tôi, vì không khá giả gì nên chỉ có thể cho em được 10 triệu. Nhưng thật không ngờ, trong đám cưới, chú rể lại tặng tôi những 200 triệu. Trước mặt mọi người, em rể nói:
- Em cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã chăm sóc cho vợ em những năm qua. Nếu không có chị bảo ban, chăm sóc, em đã không có một người vợ tốt như thế này. Chút quà này là vợ chồng em gửi chị, chỉ mong chị và cháu sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Món quà này khiến tôi bối rối, xúc động. Những người dân trong làng cũng kinh ngạc không kém, nhưng họ đều nói tôi xứng đáng được nhận số tiền này vì đã chăm sóc em chồng suốt nhiều năm qua. Nhưng tôi vẫn băn khoăn lắm, không biết có nên giữ số tiền đó hay không.