Bị mẹ mắng, tôi bỏ nhà đến sống cùng với bạn trai, được 2 ngày anh ấy cũng đuổi tôi
Khi tôi không chịu về thì anh nổi giận ném ba lô của tôi ra cửa và nói lời chia tay. Anh bảo tôi ngoài vẻ xinh đẹp ra chẳng được điểm gì đáng để yêu cả và khuyên tôi sửa đổi tính nết.
Ánh là hàng xóm của tôi, nhà chỉ có 2 mẹ con, tuy học cùng khóa nhưng tôi không ưa cô ấy, vì thế mà suốt 12 năm học, chúng tôi rất hiếm khi nói chuyện với nhau.
Năm trước, khi tốt nghiệp Ánh được điểm cao nhất khóa và đỗ vào trường tốt thì bố mẹ tôi mới chú ý đến cô ấy. Mẹ hỏi nhiều hơn về việc học tập của Ánh, khi biết cô ấy luôn đứng đầu lớp thì rất ngưỡng mộ và khuyên tôi lấy đó làm gương noi theo.
Mẹ bảo thấy Ánh về đến nhà là phụ cắt chỉ hay may hàng với mẹ cô ấy, rất ít khi học mà sao giỏi đến vậy. Tôi bức bối nói người ta có gen thông minh, không học cũng giỏi.
1 năm nay, mẹ rất hay so sánh tôi với Ánh. Mẹ khen cô ấy mau mồm miệng và giúp đỡ mọi người xung quanh. Tuy gia đình còn khó khăn nhưng mẹ tôi thường thấy Ánh cho tiền những người ăn xin trong chợ. Mẹ khuyên tôi nên chọn người bạn như Ánh mà chơi, đừng giao lưu với đám bạn thích trưng diện ham chơi chỉ làm khổ túi tiền của bố mẹ.
Tôi rất khó chịu mỗi khi mẹ lấy Ánh ra để khen ngợi và muốn tôi học theo lối sống của cô ấy. Nhiều lần tôi nhịn đói vì giận mẹ, suốt ngày so sánh con gái với hàng xóm, thế mà bà có chịu để tôi được yên ổn đâu.
2 tuần trước, tôi đưa bạn trai về nhà chơi, mẹ tỏ ra rất khó chịu. Sau khi biết anh hơn tôi 1 khóa, không đi làm thêm, mẹ khuyên chúng tôi nên tập trung vào học và kiếm việc làm, đừng suốt ngày yêu đương chơi bời lãng phí thời gian.
Sau đó, mẹ nói Ánh vừa làm vừa học, mỗi tháng kiếm được 5 triệu tự trang trải tiền học, không phải xin mẹ cô ấy đồng nào. Trong lúc tôi đang bức xúc thì mẹ bất ngờ hỏi bạn trai tôi mỗi tháng gia đình chu cấp cho bao nhiêu tiền để ăn học.
Người yêu tôi ấp úng không biết trả lời thế nào cho đúng thì mẹ nói:
“Mẹ không cấm con yêu đương nhưng con phải biết chọn người mà yêu. Thiếu gì đàn ông tốt con không yêu, sao lại đi chọn anh chàng đang phải sống dựa vào tiền chu cấp của gia đình vậy?”.
Câu nói của mẹ làm bạn trai tôi tái mặt và anh ngồi lặng im 1 lát rồi nói có việc bận ra về. Khi khách ra về, tôi và mẹ có cuộc cãi nhau rất gay gắt. Mẹ luôn cho những gì bản thân nói là đúng đắn và tôi làm gì cũng sai không vừa mắt mẹ điểm gì.
Trong lúc nóng giận, tôi dọn quần áo cho vào ba lô và bỏ nhà đi ngay trước mặt mẹ cho bà vừa lòng về những việc vừa làm với chúng tôi. Nhiều năm qua, mỗi khi bị mẹ chê bai hay nói những điều mà thấy không vừa ý là tôi luôn giận dỗi. Khi thì bỏ cơm, lúc bỏ học hay bỏ nhà và lần nào mẹ cũng phải xuống thang làm hòa trước.
Nhưng lần này mẹ bình thản ở trong bếp nấu cơm, không thèm chạy ra giữ lại tôi nữa. Rời nhà, tôi đến ngay phòng trọ của bạn trai để ở. Mấy ngày đầu 2 đứa sống rất vui vẻ nhưng đến khi tiền trong túi tôi hết thì tôi mới thấy bạn trai không tốt như vẫn nghĩ.
Anh không còn nói chuyện nhẹ nhàng nữa mà mỗi lần động vào việc gì lại phàn nàn y như mẹ tôi vậy. Anh chê tôi ăn ở bừa bộn, quần áo thay ra không biết giặt, lớn đầu mà không thể chuẩn bị cho bản thân bữa cơm.
Anh sợ tôi chi tiêu hoang phí nên không dám đưa tiền cho đi chợ mà tự anh ấy mua đồ về nấu ăn. Không hiểu anh không biết mua hay cố tình mua đồ rẻ tiền về nấu ăn nữa. Tôm thì rụng đầu, thịt thì toàn mỡ bầy nhầy, cá thì ươn. Nấu mấy đồ đó lên mà tôi nuốt không trôi.
Tôi giận dỗi không ăn những món đó thì bạn trai khuyên tôi về nhà nhận lỗi với mẹ, đừng bướng nữa. Anh chịu hết nổi tính tiểu thư, lười làm, ngang bướng của tôi rồi. Khi tôi không chịu về thì anh nổi giận ném ba lô của tôi ra cửa và nói lời chia tay. Anh bảo tôi ngoài vẻ xinh đẹp ra chẳng được điểm gì đáng để yêu cả và khuyên tôi sửa đổi tính nết.
Tôi thấy bản tính mình rất ổn, không hiểu ai cũng ghét bỏ tôi vậy?