Biết tôi trót mang thai với bạn thân của chồng, anh không trách còn mỉm cười, sinh xong tôi hối hận
Những ngày sau anh chăm bẵm tôi rất chu đáo. Tôi vô cùng hạnh phúc, thầm cảm ơn chồng vì tấm lòng bao dung và vị tha của anh.
4 năm bên nhau, tôi và chồng mãi chưa có con, do cả hai đều gặp vấn đề. Chồng tôi là người hiền lành, bản thân tôi được đánh giá là người khéo léo nên gia đình vẫn êm ấm, chỉ thi thoảng xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ. Tuy nhiên có điểm tôi không thích ở chồng là anh đi công tác quá nhiều, và không lãng mạn.
Những lúc ở nhà rảnh rỗi, anh thường dẫn tôi đến các buổi họp mặt bạn bè, cũng hay đưa một vài người bạn, đồng nghiệp thân về nhà tụ tập. Cho nên bạn bè anh tôi đều biết mặt cả. Trong số đó tôi có đặc biệt cảm tình với Nam - một anh bạn thân của chồng từ thời đại học.
Công việc và gia cảnh của anh đều rất tốt, vợ xinh và anh rất chiều vợ. Nhiều lần hai nhà đi chơi cùng nhau, thấy Nam đối xử ân cần với vợ, lãng mạn mua hoa mua quà tặng vợ mà tôi thầm ngưỡng mộ, ghen tị, ước ao chồng tôi cũng được như vậy.
Tuy nhiên tình cảm của tôi đối với Nam chỉ dừng lại ở mức ngưỡng mộ, tôn trọng. Tôi chưa bao giờ có tư tưởng ngoại tình, và có lẽ anh cũng thế, chỉ coi tôi là một người em dâu không hơn không kém. Thế nhưng, tôi và anh đã phạm phải sai lầm.
Hôm đó chồng đi công tác, ở nhà chỉ có mình tôi. Gần nửa đêm Nam bỗng tới nhà tôi trong tình trạng say khướt. Định bảo chồng tôi đi vắng thì anh lại đẩy cửa vào, nằng nặc muốn nói chuyện.
Hóa ra anh và vợ cãi nhau. Sau một hồi kể lể, than vãn về vợ, Nam bỗng nhìn tôi một lúc lâu rồi bắt đầu có những động tác khiếm nhã. Tôi dù hơi chếnh choáng nhưng đủ biết đó là hành động sai lầm nên khước từ, nhưng một lúc sau chẳng hiểu sao tôi lại dần dần ngã vào lòng anh, buông thả bản thân lúc nào không hay.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cả hai đều hốt hoảng vì những gì đã gây ra. Nam rối rít xin lỗi, cả hai hứa sẽ chôn vùi chuyện này để tránh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của nhau.
Thế nhưng dù mới chỉ ngủ với nhau một đêm, một người khó có con như tôi lại dính thai. Tuy nhiên thay vì mừng do có con thì cảm giác trong tôi lại nặng trịch đầy tội lỗi. Tôi cảm thấy bản thân mình thật nhơ nhớp, xấu xa và có lỗi với chồng.
Nói chuyện này với Nam, anh khuyên tôi bỏ đứa con vì anh không muốn đánh mất gia đình hiện tại. Nhưng đi khám, bác sĩ nói rằng tôi vốn đã khó có con, giờ bỏ đứa trẻ này đi thì khả năng cao sau này tôi sẽ không thể mang thai được nữa.
Không muốn đánh mất quyền làm mẹ, tôi quyết định giữ con lại và nói chuyện này với chồng. Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chồng cũng phát giác ra sự thật, vậy thì chi bằng tôi chủ động nói ra và xin anh tha thứ. Bởi, tôi vẫn còn rất yêu chồng và không muốn đánh mất hạnh phúc đang có.
Khi lấy hết dũng khí nói ra mọi chuyện với chồng, tôi cúi gằm mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tim như ngừng đập, nín thở chờ anh trả lời. Thật không ngờ, chồng lại mỉm cười nói:
- Em mang thai thật không dễ dàng gì. Chúng ta kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa có con, có lẽ đứa trẻ này chính là món quà ông trời ban tặng cho chúng ta. Em cứ yên tâm dưỡng thai và sinh đứa trẻ ra, anh sẽ cố gắng hết sức để vun vén cho tổ ấm của chúng mình.
Lời chồng nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cứ nghĩ anh sẽ mắng chửi, quát tháo tôi thậm tệ, hoặc chí ít phải tốn một thời gian để suy nghĩ và chấp nhận chuyện này. Thật không ngờ anh lại dễ dàng chấp nhận con của tôi và Nam như vậy.
Những ngày sau anh chăm bẵm tôi rất chu đáo, hai bên gia đình cũng mừng thay khi hay tin tôi mang thai. Tôi vô cùng hạnh phúc, thầm cảm ơn chồng vì tấm lòng bao dung và vị tha của anh.
Những tưởng từ đây chúng tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc, nhưng sau khi sinh con xong, thứ chờ đón tôi lại là tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của chồng. Nhìn tờ đơn đã soạn sẵn, tôi không thể tin vào mắt mình.
- Tại sao anh lại ly hôn với em lúc này? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất với nhau rồi hay sao?
- Đây căn bản không phải là con trai tôi, tại sao tôi phải nuôi nấng nó chứ? Trước tôi nói như vậy chỉ là để cô an tâm, để tôi có thời gian chuyển nhượng tài sản sang tên tôi thôi. Tôi muốn cô phải trả giá vì "cắm sừng" tôi. Mà tôi cũng báo với cô một tin, tôi sắp lên chức bố rồi. Cô ấy mang thai con của tôi đấy. Vậy nên cô nhanh chóng ký vào đơn ly hôn và dọn khỏi nhà tôi đi.
Hóa ra tất cả chỉ là màn trả thù của anh. Khi tôi đang mang thai, anh đã tòm tem với người phụ nữ khác và cô ta cũng dính bầu, vì vậy anh mới vội vàng đòi ly hôn khi tôi vừa sinh xong như vậy. Tôi đau đớn bật khóc, nhưng giờ tôi có thể làm gì hơn được chứ, hối hận cũng muộn rồi.