
Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn đánh giá cao vị trí, vai trò của nghề giáo: “Nhiệm vụ thầy giáo rất vẻ vang, vì nếu không có thầy giáo thì không có giáo dục… Không có giáo dục thì không nói gì đến kinh tế, văn hóa”.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng từng khẳng định: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo vì nó đã sáng tạo ra những con người sáng tạo”. Câu nói ấy không chỉ để ngợi ca, mà để nhắc nhớ chúng ta về một sự thật giản đơn: Mọi nghề đều bắt đầu từ nghề dạy học.

Thế nhưng, đâu đó vẫn có người cho rằng: “Nghề giáo là nghề làm công ăn lương, dạy học là nhiệm vụ– nên có gì mà phải tri ân!”. Nghe thì có lý, mà thật ra lại... thiếu tình… Bởi vì tri ân thầy cô giáo không phải là chuyện “trả công” sòng phẳng như mua bó rau, trả ít tiền. Đó là tấm lòng biết ơn sâu nặng – biết ơn những người đã mở ra cho ta cánh cửa tri thức, rọi ánh sáng vào những năm tháng còn mờ mịt. Lời tri ân ấy không nằm ở câu “cảm ơn” vội vã đầu môi, mà là sự khắc ghi trong lòng, theo ta suốt cuộc đời.
Người xưa có câu: “Không thầy đố mày làm nên”… Hãy thử nhìn lại cuộc đời mình xem– từ lúc ê a tập viết, đến khi trưởng thành, có ai mà không mang ơn ít nhất một người thầy, người cô? Mỗi tấm bằng, mỗi chứng chỉ ta có được đều thấp thoáng bóng dáng một người thầy đã kiên nhẫn dìu dắt ta đi qua những năm tháng học trò.
Tóm lại, tri ân thầy cô không chỉ là một nghi thức trong năm, mà là một đạo lý sống– một “ngọn đèn” cần được giữ mãi sáng trong lòng mỗi người. Giữa thời buổi mà đạo đức xã hội nhiều nơi đang trầm xuống, biết ơn thầy cô chính là một cách để ta tự nâng mình lên.
Nguyễn Văn Phép
(Cựu GV trường PTTH Bình Minh - Vĩnh Long)