Mẹ chồng hào phóng tặng vòng vàng, nghe chị dâu nói xong tôi tức giận vứt ngay vào sọt rác
Tôi tức giận ném chiếc vòng vào sọt rác, nhưng sau đó phải nói phải hối hận.
Gia đình nhà chồng tôi có 2 người anh em, chồng tôi là út. Khi bước chân về làm dâu, anh trai chồng đã lấy vợ và dọn ra ở riêng nên hai vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng, bởi chúng tôi chưa có điều kiện kinh tế để xây nhà ra riêng.
Mẹ chồng là người ít nói, hay thờ ơ với tôi nhưng ngược lại chị dâu rất nhiệt tình và quan tâm đến em dâu. Những ngày đầu về làm dâu, chị luôn dặn tôi sống chung với mẹ chồng phải cẩn thận vì bà khô khan, không tâm lý lại rất keo kiệt, hay để bụng. Chị còn thường xuyên sang nhà bắt chuyện với tôi, và kể nhiều nhất là chuyện mẹ chồng đối xử với chị tệ bạc như thế nào.
Nghe lời chị, tôi luôn sống cẩn thận, dè dặt để tránh làm mất lòng mẹ chồng. Mỗi sáng đều thức dậy sớm quét tước nhà cửa rồi đi làm, chiều về lại phụ mẹ chồng nấu cơm. Thấy tôi vất vả như vậy, mẹ khuyên tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, việc nhà cứ để mẹ lo.
Song phận làm dâu con, phần lại từng nghe lời chị dâu kể nên tôi chẳng dám, nhỡ đâu mẹ giả nói như vậy để thử lòng tôi, thật thà “làm biếng” rồi mẹ chồng phật lòng thì sao. Cho nên mỗi lần như vậy tôi đều cười xòa bảo không sao rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
Khi tôi mang thai, mẹ chồng đặc biệt quan tâm tới tôi, luôn bắt ép tôi nghỉ ngơi rồi nấu đồ tẩm bổ. Tôi khó sinh nên đành phải sinh mổ, mẹ chồng túc trực ngày đêm trong bệnh viện, thậm chí không hề nề hà việc vệ sinh lau người giúp tôi. Những cử chỉ ân cần và sự quan tâm của mẹ chồng khiến tôi cảm động, dần dần không còn giữ kẽ với mẹ nữa.
Có lẽ chị dâu và mẹ chồng có xích mích gì đó nên chị mới thường xuyên nói xấu mẹ, chứ từ ngày tôi về làm dâu đến nay mẹ chưa hề làm khó tôi khi nào như lời chị dâu nói. Vì vậy những ngày sau đó, khi chị dâu ri rỉ vào tai tôi những điều không hay về mẹ chồng, tôi chỉ cười cho qua chuyện chứ không thèm để tâm nữa.
Ngày mùng 8/3 vừa qua cũng là ngày con trai tôi đầy tháng. Từ sáng sớm mẹ chồng đã lên phòng và tặng cho tôi một chiếc vòng vàng.
- Nay là ngày mùng 8/3, mẹ tặng con chiếc vòng này. Đây là tấm lòng của mẹ, con đã vất vả nhiều rồi.
Tôi không khỏi bất ngờ khi mẹ chồng mang tặng chiếc vòng vàng giá trị như vậy, bởi nhà chồng cũng không có điều kiện mấy. Bố mẹ chồng đã già, lại không có lương hưu thì lấy đâu ra tiền mua vòng vàng tặng con dâu chứ. Tôi từ chối không nhận nhưng mẹ chồng cứ dúi vào tay mãi nên đành nhận cho bà vui lòng.
Vì đầy tháng con nên gia đình có làm vài mâm cơm đơn giản mời anh em trong nhà. Khi chị dâu sang, chị lại dò hỏi xem đầy tháng cháu mẹ chồng có tặng quà gì không, không quên kể xấu mẹ chồng vài câu. Tôi vốn không muốn khoe khoang làm gì, nhưng khó chịu với chị dâu quá nên đem chiếc vòng vàng mẹ chồng tặng ra cho chị xem.
- Mẹ có xấu, keo kiệt như chị kể đâu. Từ sáng sớm mẹ đã lên phòng tặng em chiếc vòng vàng này đây này. Từ nay về sau chị đừng nói xấu mẹ với em nữa, em không muốn nghe đâu.
Tưởng chị dâu sẽ biết điều mà im lặng, nào ngờ chị lại cười khẩy nói chiếc vòng vàng này là đồ giả, không tin thì ra tiệm vàng hỏi là biết. Bán tín bán nghi, tôi nhờ chồng trông con hộ rồi cùng chị dâu chạy ra tiệm vàng gần đó kiểm chứng. Nào ngờ, chiếc vòng vàng đó là đồ giả thật. Về đến phòng, tôi tức giận ném chiếc vòng vào sọt rác. Thật không ngờ mẹ chồng lại mang đồ giả ra tặng tôi.
Một lúc sau, mẹ chồng vào phòng thăm cháu. Vì tôi quên không đổ rác ngay nên mẹ đã thấy chiếc vòng vàng vứt trong thùng rác nên nghiêm mặt hỏi có chuyện gì xảy ra. Khi tôi đang suy nghĩ không biết trả lời thế nào thì chị dâu liền lên tiếng:
- Mẹ mua đồ giả tặng em nó, đồ giả thì chẳng vứt vào thùng rác còn gì nữa?
Mẹ chồng im lặng, mặt đăm chiêu đi ra, còn chị dâu thì vui lắm, mặt đắc thắng vì hạ bệ được mẹ chồng một phen. Đến tối muộn, mẹ chồng vào phòng đưa cho tôi một đôi bông tai vàng rồi thủ thỉ:
- Mẹ xin lỗi con. Thực ra chiếc vòng vàng đó là người yêu cũ thằng Khánh (tên chồng tôi) từng tặng cho mẹ. Trước hai đứa nó chia tay mẹ đã muốn trả lại nhưng con bé nhất quyết không chịu nhận, nói rằng đồ đã cho thì không nhận lại.
Mẹ quanh năm ở nhà không kiếm được mấy đồng nên chẳng có gì quý giá tặng con, ngẫm đi ngẫm lại đành lấy chiếc vòng vàng đó tặng, vừa chúc mừng con ngày mùng 8/3 vừa làm quà đầy tháng cho cháu luôn. Nhưng, mẹ thật không ngờ đó là đồ giả. Thôi thì mẹ bù cho con đôi bông tai vàng này, đó là của hồi môn của mẹ, mẹ cùng bà ngoại đi mua nên chắc chắn không phải là hàng giả đâu. Con nhận cho mẹ vui lòng.
Rồi mẹ cũng kể chuyện về chị dâu, đây là lần đầu tiên mẹ tâm sự với tôi về chị. Hóa ra, chị dâu có bầu trước cưới nên gia đình chị liền gây sức ép cho nhà chồng, đòi hỏi những điều quá đáng. Sau khi cưới, chị dâu lại ham ăn lười làm, nói năng không biết trên biết dưới, không tôn trọng mẹ chồng, luôn nói xấu sau lưng nên xung đột mẹ chồng nàng dâu mới xảy ra. Sau này anh chị ra ở riêng mới đỡ đụng chạm, xích mích.
Nghe mẹ kể, tôi vừa xấu hổ vừa áy náy vì thời gian qua tôi luôn nghe chị dâu mà nghi ngờ, đề phòng mẹ chồng. Tôi cũng giận bản thân vì không khéo léo, vứt toẹt chiếc vòng mẹ tặng vào thùng rác. Đáng nhẽ, cho dù nó là đồ giả, tôi cũng nên lén vứt đi thì hơn. Chắc mẹ đã buồn lắm khi thấy tôi vứt quà của bà vào thùng rác, nhưng chắc mẹ không để bụng nên mới mang món quà khác sang tặng tôi đúng không?