Mẹ chồng ốm tôi bất chấp bụng mang dạ chửa về thăm, thấy đôi giày trước cửa tôi tức tối rời đi
Đến nơi, tôi thấy có một đôi dép nữ trước cửa. Đoán chắc là hàng xóm sang thăm mẹ chồng, nhưng nhìn vào phòng khách lại chẳng có ai.
Yêu nhau nửa năm thì tôi và chồng kết hôn. Hồi đầu, hai đứa sống chung với mẹ chồng nhưng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xảy ra nên sau đó chúng tôi đành phải dọn ra ngoài, thuê nhà ở riêng.
Cưới nhau được một năm rưỡi, tôi có thai. Khi mẹ chồng biết chuyện, bà thường xuyên gọi điện, quan tâm hơn hẳn, rồi gửi đồ ăn hai vợ chồng. Có lẽ là con đầu cháu sớm nên bà mới quan tâm đặc biệt như vậy.
Khi tôi sinh đôi hai con gái đầu lòng, mẹ chồng chủ động tới ở cùng để chăm con dâu ở cữ, chăm hai cháu. Được mẹ tới phụ giúp chăm con thì còn gì bằng, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng vì dù gì trước đây khi ở chung tôi và mẹ chồng hay xảy ra cãi vã.
Rất may, lần này sống cùng mẹ chồng, tôi thấy bà đã thay đổi rất nhiều. Mẹ không còn khó tính, hay soi xét con dâu như xưa nữa mà tỏ ra rất tâm lý, quan tâm đến tôi, thành ra hai mẹ con chẳng cãi nhau khi nào.
Nhưng ngặt nỗi, khi hai con được 6 tháng, tôi tính đi làm lại thì mẹ chồng lại về quê. Không còn cách nào khác, tôi đành nghỉ làm để ở nhà trông con. Một mình xoay với hai đứa rồi làm việc nhà, mệt không tả được. Đúng là trước có mẹ chồng, đỡ được bao nhiêu. Lúc này, tôi càng thấm thía và biết ơn với những gì mẹ chồng đã làm cho gia đình mình.
Khi hai con được 16 tháng, tôi lại mang thai ngoài ý muốn. Con cái là của trời cho nên vợ chồng tôi quyết sinh bé.
Đã bầu bì lại còn chăm hai đứa con, tôi mệt vô cùng nên đành nhờ mẹ chồng lên ở cùng để chăm cháu tới khi tôi sinh. Nhưng mẹ lại nói mấy hôm trước bị ngã, không thể lên được mong vợ chồng tôi thông cảm.
Hết cách, tôi đành cho hai con đi nhà trẻ sớm. Tìm mãi cũng được trường ưng ý. Khi mọi việc xong xuôi, tôi cũng sắp xếp công việc để về thăm mẹ chồng. Tuy bà nói không sao nhưng tôi vẫn không yên tâm được.
Mặc cho bụng mang dạ chửa lại bị say xe, tôi bắt xe về quê thăm mẹ chồng. Đến nơi, tôi thấy có một đôi dép nữ trước cửa. Đoán chắc là hàng xóm sang thăm mẹ chồng, nhưng nhìn vào phòng khách lại chẳng có ai. Có lẽ mẹ đang ở trong phòng ngủ nên tôi cứ thế đi thẳng vào, tính cho mẹ chồng một bất ngờ vì lần này tôi về không báo trước.
Nhưng khi tới gần phòng ngủ của mẹ, tôi đã khựng người lại khi nghe thấy cuộc trò chuyện của mẹ chồng và cô hàng xóm. Người dì này khen mẹ chồng tôi may mắn vì có hai đứa cháu gái, giờ con dâu lại mang thai. Đã vậy còn có hiếu, nghe tin mẹ chồng ốm chưa về thăm ngay được nhưng gửi tiền, mua đồ bổ gửi về.
- Ôi dào, nếu ngày trước tôi không lên chăm con cho chúng nó thì không biết chúng nó có nhớ tới người mẹ già này không ấy chứ. Nói thật với bà chứ, con dâu tôi chỉ ăn rồi ở nhà đẻ, mình con trai tôi gánh vác. Mà mang bầu chứ có phải cái gì ghê gớm lắm đâu. Hồi xưa chị em mình cũng mang thai, đẻ sòn sòn vẫn ra đồng cuốc đất đấy thôi. Đằng này mới 3-4 tháng đã kêu mệt, bảo mẹ chồng lên chăm.
Tôi còn lâu mới lên làm osin cho nó. Nếu lần đó con trai không đưa cho tôi một khoản dưỡng già, tôi đã không lên chăm con cho chúng nó rồi. Lên phải nhịn con dâu như nhịn cơm sống ấy bà à, khó chịu lắm nên hết 6 tháng, hết giao kèo với con trai, tôi về quê.
Tôi choáng váng khi phát hiện ra bí mật này, tức tối tôi rời đi luôn. Chẳng trách ngày đó mẹ chồng lại chủ động lên ở cùng để chăm tôi, chăm cháu nội. Hóa ra là ông xã đã âm thầm đưa một khoản tiền để mẹ làm vậy. Tôi biết chăm cháu không phải là trách nhiệm của ông bà, nhưng dù gì đó cũng là máu mủ của bà, bà có cần phải tính toán như vậy không. Thế chẳng nhẽ sau này bà nằm một chỗ, vợ chồng tôi cũng bắt bà phải trả tiền thì chúng tôi mới chăm à?