Cuộc sống trước đây của tôi khá yên bình. Tôi có một người vợ hiền, một cậu con trai ngoan và những bữa cơm tối đơn giản nhưng ấm cúng. Chúng tôi không giàu sang, nhưng lúc nào cũng có tiếng cười trong nhà. Cho đến một ngày, mọi thứ đột ngột thay đổi.
Vợ tôi đột nhiên đề nghị ly hôn. Cô ấy nói đã mắc ung thư giai đoạn cuối, không muốn trở thành gánh nặng cho tôi và con. Tôi sốc đến mức chẳng nói được lời nào. Nhưng rồi, nhìn ánh mắt kiên quyết của cô ấy, tôi hiểu rằng mình không thể níu kéo. Cô ấy đã quyết định, và tôi buộc phải tôn trọng.
Hai tháng sau khi ký giấy ly hôn, vợ cũ mất. Cảm giác lúc đó như có ai nhấn chìm tôi xuống đáy sâu, không lối thoát. Nhưng tôi còn con trai, thằng bé vẫn chưa hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mẹ không về nữa. Nó lặng lẽ, ít nói, ánh mắt buồn rười rượi. Nhìn con như thế, tôi không thể cho phép bản thân gục ngã.

Tôi cố gắng xoay sở cuộc sống, vừa làm bố, vừa làm mẹ. Mỗi sáng đưa con đến lớp, tôi đều tranh thủ vài phút trao đổi với cô giáo chủ nhiệm, nhờ cô để mắt đến con tôi vì dạo này thằng bé ít nói, hay lơ đãng. Cô chỉ gật đầu nhẹ nhưng ánh mắt rất chân thành, khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào.
Từ những lần trò chuyện ngắn, chúng tôi bắt đầu nhắn tin cho nhau nhiều hơn. Ban đầu chỉ là những chuyện học hành, tâm lý của con. Sau đó, dần dà, những câu chuyện trở nên thân mật hơn một chút. Cô giáo đôi khi ghé qua nhà, mang cho con tôi vài món đồ chơi, hay đơn giản chỉ là đưa nó ra công viên chơi một buổi chiều. Mỗi lần như thế, căn nhà tôi bớt trống trải hẳn.
Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu mong ngóng những tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm của con. Chỉ là vài dòng hỏi thăm cũng đủ làm ngày hôm đó dễ chịu hơn. Tôi nhận ra, sự xuất hiện của cô giáo không chỉ làm con trai tôi vui hơn, mà còn khiến tôi, một người đàn ông đã từng nghĩ không thể yêu thêm ai, dần mở lòng. Nhưng điều đó cũng khiến tôi cảm thấy có lỗi với người vợ quá cố.
Một tối, sau vài ly rượu, tôi ngồi nhìn lại bức ảnh của vợ cũ. Vừa nhớ, vừa cảm thấy có lỗi với vợ cũ, tôi cầm điện thoại nhắn vài dòng cho cô ấy như thói quen từ sau khi cô ấy mất. Nhưng không hiểu sao, tôi lại nhắn nhầm vào nick Facebook cô giáo chủ nhiệm của con trai.
Khoảng vài phút sau, cô ấy trả lời:
- Chúng ta còn chưa kết hôn, anh gọi em là vợ thì không hợp lý đâu nhỉ?
Tôi chết lặng, vừa ngượng ngùng, vừa bối rối, không biết phải phản hồi thế nào. Nhưng rồi, nghĩ kỹ, tôi nhận ra cô ấy có thể đã hiểu theo một cách khác, rằng tôi đang nói đến một khả năng xa hơn giữa tôi và cô ấy. Và điều khiến tôi bất ngờ là, cô ấy không gạt phăng đi hay tỏ ra khó xử. Câu trả lời ấy giống như một lời nhắc nhẹ "em biết tình cảm của anh, và em đang suy nghĩ".

Cô giáo chủ nhiệm của con trai tôi chỉ mới 26 tuổi, trẻ hơn tôi vài tuổi, chưa từng lập gia đình. Còn tôi, một người đàn ông 32 tuổi với quá khứ còn chưa nguôi ngoai. Nhưng ở bên cô ấy, tôi không thấy áp lực, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng.
Tôi không yêu cô ấy như cách tôi từng yêu vợ mình. Nhưng tôi quý sự hiện diện của cô ấy, trân trọng cách cô ấy nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của hai bố con tôi mà không cố thay thế ai cả. Cô ấy không ồn ào, không vội vàng. Mọi thứ giữa chúng tôi giống như ánh nắng cuối chiều, đủ ấm, đủ dịu dàng để làm người ta thấy bình yên.
Tôi nhớ mãi một buổi chiều, sau khi cô ấy chơi với con tôi cả buổi, chuẩn bị ra về, tôi nói:
- Cảm ơn em vì luôn ở bên con anh.
Cô chỉ mỉm cười rồi đáp:
- Em không chỉ vì con anh.
Câu nói ấy như một sợi dây kéo tôi thoát khỏi mọi do dự. Tôi không biết tương lai thế nào, cũng chẳng dám chắc về điều gì. Nhưng từ hôm đó, tôi biết rằng nếu cô ấy vẫn tiếp tục đến, vẫn dành sự quan tâm cho con tôi, và cho cả tôi nữa… thì tôi sẽ không khép lòng lại nữa.
Chúng tôi không cần lời hứa, cũng không cần vội vàng. Nhưng tôi hiểu, có những người đến không phải để thay thế, mà là để tiếp tục, để giúp mình sống trọn vẹn hơn lần nữa. Và biết đâu, một ngày nào đó, tôi sẽ đủ can đảm để nhắn một tin nhắn khác và lần này là cố ý, gọi cô ấy là người phụ nữ mà tôi muốn giữ lại trong cuộc đời.