Thường xuyên tới ăn uống là vậy nhưng anh chị chẳng đóng góp được một đồng một hào nào, cũng chẳng bữa nào chủ động đi chợ. Đã vậy còn hay chê ỏng chê eo với giọng điệu hách dịch khiến tôi khó chịu.
Ngày hôm kia, có 1 người phụ nữ tên Thủy đến nhà tôi chơi, hỏi ra mới biết là bạn ngày đại học của vợ tôi. 2 người nói chuyện với nhau cả tiếng trong phòng và buổi trưa ở lại nhà tôi ăn cơm.
Mấy người bạn của con tôi cứ trêu, nói rằng tôi chuẩn bị khăn gói mà lên ở với con hưởng thú vui tuổi già. Tôi cũng không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười. Thế nhưng không ngờ, những lời nói đùa ấy lại bị con dâu để ý.
Nghe mẹ nói mà tôi im lặng không thể nói được nữa, vợ chồng tôi đúng là “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. Khoa đúng là chàng rể tốt và còn tốt hơn người con gái như tôi.
Chúng tôi chia tay trong hòa bình. Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng không ngờ 3 tháng sau, tôi lại vô tình gặp lại Phương trên đường. Khi đó cô ấy đang đi với bạn trai mới.
Sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau trước khi con dâu đi làm, tôi dặn con tối về nhà sớm vì có chuyện muốn nói. Tối hôm đó tôi nấu 3 đĩa rau xào, không có thêm canh hay món mặn. Con dâu thấy thì ngạc nhiên lắm nhưng vẫn ngồi xuống ăn cùng mẹ.
Nghĩ đơn giản là con cái làm nhà, bố mẹ phụ muốn phụ giúp một chút là điều dễ hiểu nên tôi mới nhận tiền của ông bà. Thật không ngờ đó chỉ là nguồn cơn của bi kịch.
Sợ Mai đi một mình sẽ làm ra hành động gì quá khích hoặc bị hai người kia xúm vào bắt nạt nên tôi vội vàng phóng xe tới địa chỉ cô ấy đưa. Hùng hổ đi đánh ghen là thế nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, tôi đã chết sững khi thấy mặt “tiểu tam” của chồng cô bạn thân.
Cuối tuần vừa rồi, tôi lại tới đón con trai về nhà chơi với ông bà nội. Bình thường vợ cũ sẽ soạn đồ cho con trai rồi trao con tận tay cho tôi, vậy mà hôm đó lại không như vậy.