Chê vợ đoảng dọn tới sống với bồ, nhưng vừa thấy bát nước chấm trên mâm tôi “quay xe gấp”
Giận vợ, chiều về tôi lấy lý do đi công tác, dọn đồ tới nhà bồ định ở vài hôm để giảm stress. Thế nhưng tới sống với người tình chưa được 1 ngày, tôi phát hoảng.
Trước đây vợ tôi mảnh mai, quyến rũ lắm. Vậy mà sau khi sinh con đầu lòng, người cô ấy cứ béo trục béo tròn, 3 vòng ngấn mỡ, chỉ nhìn tôi đã chán. Nhiều lần nằm bên, dù muốn gần gũi nhưng vợ vừa dụi đầu vào ngực, mùi dầu mỡ, mắm muối quyện trên tóc, trên quần áo em khiến tôi ngạt thở đẩy vội:
“Em không tắm gội hay sao mà người hôi thế?”.
Vợ tôi có chút tự ái nên phụng phịu:
“Cả ngày em chăm con, quẩn quanh trong bếp lo cơm nước phục vụ cả nhà. Người làm sao thơm tho được. Từ mai anh đi làm về sớm, trông con, nấu cơm để em đi tập là người lại nhỏ gọn, thơm tho ngay”.
“Gớm, em cứ lý do. Phụ nữ kết hôn ai chẳng phải sinh nở, làm nội trợ mà họ vẫn trẻ đẹp phơi phới. Chỉ có em lúc nào cũng đầu bù tóc rối, còn đổ tại chồng”, ngán ngẩm, tôi nói với vợ thêm vài câu rồi quay lưng ôm gối ngủ. Cứ như thế, cảm xúc chăn gối vợ chồng trong tôi dần nguội tắt. Và theo nhu cầu, tôi bắt đầu tìm phụ nữ bên ngoài.
Rồi tôi gặp Huệ, cô ấy không chỉ trẻ đẹp, quyến rũ mà còn rất thông minh, tinh tế. Bên Huệ, tôi luôn có sự so sánh với vợ. Huệ dịu dàng, nhẹ nhàng bao nhiều thì vợ tôi cọc cằn, cáu gắt bấy nhiêu. Mỗi lần tôi đi làm về, vợ đều than phiền giày chồng không để đúng chỗ, áo không treo đúng nơi, ngủ không đúng giờ, ăn uống không khoa học. Huệ thì khác, em ngọt ngào và luôn chiều mọi điều tôi muốn. Vì thế không ít lần tôi đã có suy nghĩ bỏ vợ, cưới bồ. Chỉ là tôi đang đợi 1 cái cớ nữa mà thôi.
Hôm ấy tới giờ đi làm, tìm mãi mới thấy chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm trong tủ. Bực mình tôi mắng vợ:
“Biết thứ 2 anh phải mặc áo trắng mà em không chịu là trước?”.
Vợ tôi gãi đầu giải thích:
“1 tuần nay con ốm, thằng bé quấy quá nên em chưa có thời gian là đồ”.
“Cô lại lý do… lúc nào cũng lấy con làm cái cớ. Đàn bà mà đoảng vụng, chẳng được việc gì”.
Mắng vợ xong, tôi vùng vằng đi làm. Giận vợ, chiều về tôi lấy lý do đi công tác, dọn đồ tới nhà bồ định ở vài hôm để giảm stress. Thế nhưng tới sống với người tình chưa được 1 ngày, tôi phát hoảng. Trái với vẻ ngoài lộng lẫy lúc nào cũng sực nức thơm phức nước hoa của Huệ lại là cảnh sống bừa bộn, hôi hám. Căn hộ của cố ấy rộng 70m vuông nhưng chật không có chỗ đi lại vì đồ đạc giăng khắp nhà.
Bát đĩa ăn không rửa để chất đống, quần áo thay không giặt, mọi thứ mùi quyện vào khiến tôi vừa bước vào phòng đã phát ói. Những lần hẹn hò trước, chúng tôi gặp nhau trong khách sạn rồi đi ăn hàng. Lần này tới nhà riêng của em, tôi sốc thực sự. Thấy tôi, Huệ liền chỉ tay:
“Anh dọn nhà giúp em nhé. Em vừa làm móng, không làm được mấy việc đó”.
Tôi đành lẳng lặng làm những việc mà ở nhà với vợ, tôi chưa từng động tay. Dọn dẹp gần 2 tiếng đồng hồ mới xong. Mệt quá, tôi giục Huệ nấu cơm thì em véo von đáp:
“Em gọi đồ ăn rồi”.
Quả nhiên chỉ vài phút sau, ship hàng đã nhấn chuông gọi cửa. Huệ đặt cả bàn thức ăn nhưng toàn những món chiên nướng, cay chua tôi chỉ nhìn qua đã vã mồ hôi hột vì bản thân bị đau dạ dày, rất sợ mấy món đó. Cho tới khi nhìn bát nước chấm đỏ lòm ớt, Huệ còn cắt thêm cho vào, tôi mới hỏi:
“Em biết anh đau dạ dày, không ăn cay được mà toàn gọi mấy món này?”.
Bỏ qua thái độ của tôi, Huệ cười:
“Đau đã có thuốc, cứ ăn đi anh. Em thích cay, anh yêu là phải chiều em chứ?”.
Câu nói đó của Huệ cùng bát nước chấm trên bàn khiến tôi như bừng tỉnh, nhớ tới những bữa cơm gia đình vợ nấu. Tất cả đều là những món tôi thích, những đồ ăn tốt cho dạ dày của tôi. Thực ra em cũng thích ăn ớt nhưng từ khi tôi bị bệnh, em bỏ hoàn toàn để ăn theo chồng.
Nghĩ tới đây, tôi mới nhận ra, bao năm nay mình được vợ yêu như thế mà chỉ đáp lại em bằng sự đòi hỏi ích kỷ. Vợ “đầu bù tóc rối” cũng là để chăm cho tôi 1 cuộc sống ngăn nắp, thảnh thơi. Còn tôi lại than trách em cọc cằn, thiếu tinh tế.
Nghĩ vậy, tôi lập tức buông đôi đũa trên tay, lên xe phóng thẳng về với vợ, nói rằng chuyến công tác đã hủy. Cũng ngay hôm đó, tôi chặn mọi liên lạc với bồ để toàn tâm chăm lo gia đình, bù đắp cho vợ.