Mấy tháng gần đây, mẹ tôi yếu, chẳng biết sống được bao lâu nữa nên bà quyết định chia tài sản cho các con. Hôm chủ nhật vừa rồi, có đầy đủ các con ở nhà nên mẹ gọi chúng tôi đến họp gia đình.
Mua cho tôi một ngôi nhà để lấy vợ, cứ nghĩ bố mẹ dốc hết tiền tiết kiệm mới thực hiện được, không ngờ bố mẹ tôi lại có nhiều tiền đến vậy. Lúc trở về nhà, tôi hỏi bố mẹ có tiền để cho các con không mà lại nói mạnh miệng thế.
Tôi cứ ngỡ mọi người giàu có, ăn mặc đẹp, đi xe sang thì sẽ ủng hộ bạn nhiều tiền, nào ngờ chỉ có 200 – 500 nghìn là hết cỡ. Chỉ có bạn lớp trưởng góp nhiều nhất là 1 triệu.
Thấy 3 yêu cầu của bố mẹ chồng là hợp tình hợp lý nên tôi đồng ý. Vài ngày sau, bố mẹ chồng từ quê lên thành phố giúp tôi chăm con và mang theo nhiều quà cáp.
Nghe những lời con trai nói, lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn và hụt hẫng vô cùng. Tôi hối hận vì sự bốc đồng và hiểu lầm của mình, đồng thời rất thông cảm và cảm thấy có lỗi cho con dâu.
Đã lâu rồi tôi chưa gặp người thân nào trong gia đình ruột thịt của mình chứ đừng nói đến chị dâu. Sắc mặt chị có chút hốc hác nhưng trong ánh mắt lại có sự kiên quyết và ấm áp.
Tôi thương anh một phần và thương bé 10 phần. Đáng ra con phải được hưởng cuộc sống hạnh phúc, vậy mà biến cố gia đình làm con mất đi tuổi thơ tươi đẹp.