Mắc bệnh nặng sau 10 năm tái hôn, vô tình nghe tiếng chồng gọi con trai riêng của anh mà tôi cay mắt
Ban đầu, tôi là giúp việc của anh. Sau một thời gian chung sống, chúng tôi đã nảy sinh tình cảm với nhau.
Tôi và chồng cũ có với nhau 1 cậu con trai, cuộc sống khá êm ấm. Nhưng năm con trai 20 tuổi, một biến cố đã xảy ra phá vỡ tổ ấm của tôi. Ngày hôm đó, chồng cũ chở con trai về quê ăn giỗ, không ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông và cả hai không qua khỏi.
Một lúc mất đi hai người thân yêu nhất, tôi lòng đau như cắt. Nhưng người mất đã mất, người sống vẫn phải sống.
Tôi bán rau kiếm tiền sống qua ngày. Mãi về sau, tôi được một người họ hàng giới thiệu cho công việc làm giúp việc cho một người đàn ông lớn tuổi với mức lương 10 triệu/tháng. Ông góa vợ, hơn tôi 7 tuổi. Khi đó ông bị gãy xương, phải nằm một chỗ nhưng con cái bận rộn không có thời gian chăm sóc bố nên mới tìm giúp việc cho ông.
Xét thấy bản thân đã 50 tuổi, công việc này tốt hơn so với việc bán rau, nên tôi nhận việc, nhanh chóng thu dọn hành lý và chuyển đến thành phố để đi làm.

Những ngày sau đó, tôi chăm sóc ông chủ rất tận tình, dọn dẹp nhà cửa đâu ra đấy, mỗi ngày đều nấu những bữa ăn ngon và đưa ông ra ngoài phơi nắng. Chúng tôi một người góa chồng, một người góa vợ, cô đơn lâu ngày nên dần tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn.
Sau nửa năm chăm sóc chu đáo, ông ấy đã hồi phục sức khỏe, đi lại dễ dàng và ăn uống ngon miệng hơn. Khi con trai ông đến thăm, cậu ấy đã cảm ơn tôi và hứa sẽ thưởng thêm một tháng lương cho tôi.
Tôi vui vẻ nhận tiền và chuẩn bị rời đi, bởi giờ ông ấy đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi. Nhưng lúc này, ông ấy lại giữ tôi lại và nói:
- Vợ anh đã mất hơn 10 năm, từ đó anh sống một mình, ăn uống qua loa. Khi tuổi càng cao, anh càng cảm thấy cô đơn, con cái bận rộn nên không thể về thăm thường xuyên. Em cũng là người góa chồng, ở quê không có người thân thích. Nếu em không chê, chúng ta có thể sống với nhau đến cuối đời không? Anh có lương hưu và một khoản tiền tiết kiệm, để cho hai chúng ta sống thoải mái đến cuối đời.
Sống với ông ấy lâu, trong tôi cũng có những tình cảm khác biệt. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã đồng ý. Cứ như vậy, chúng tôi đi đăng ký kết hôn. Con trai và con dâu ông ấy cũng không phản đối.
Sau khi kết hôn, chúng tôi cùng nhau xây dựng cuộc sống hạnh phúc. Chúng tôi làm gì cũng có nhau, từ việc đi dạo đến đi chợ, làm việc nhà. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và chỉ trong chớp mắt, đã 10 năm trôi qua. Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm.

Một ngày nọ, tôi bỗng phát hiện ra một khối u ở ngực trái. Đi khám thì bác sĩ nói tôi mắc bệnh ung thư vú giai đoạn giữa, cần phải phẫu thuật. Tin vui là tiên lượng bệnh khá khả quan, nhưng chi phí điều trị là một khoản khổng lồ với tôi, nhưng may là có thể được bảo hiểm chi trả 60%. Dẫu vậy, nó vẫn khá xa vời so với khoản tiết kiệm tôi có. Vì thế, sau khi cân nhắc, tôi nói với chồng rằng tôi sẽ không điều trị.
Thế nhưng chồng nói rằng tôi mới 62 tuổi, tiên lượng hồi phục vẫn khả quan. Bảo hiểm sẽ chi trả 60%, phần tiền còn lại ông ấy sẽ nghĩ cách.
Tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi nghĩ đến chồng, người đã bên cạnh tôi trong suốt thời gian qua. Tôi lo rằng, việc anh hứa chi trả khoản viện phí cho tôi chỉ là lời nói suông. Chúng tôi tuy đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, nhưng chung quy không có con chung, anh không cần phải có trách nhiệm với tôi. Tôi cũng thầm nghĩ, nếu tôi không còn nữa, có lẽ sẽ sớm được gặp lại chồng cũ và con trai. Cũng không sao cả!
Nhưng rồi, tôi lại suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi đã phải chịu đựng nhiều khổ cực, và giờ đây, cuối cùng cũng có được cuộc sống ổn định ở thành phố, không còn lo lắng về cơm ăn áo mặc. Chồng đối xử với tôi rất tốt, luôn mua sắm quần áo, giày dép cho tôi mỗi khi đổi mùa, và tổ chức tiệc sinh nhật với hoa và quà tặng.
Nói thật, tôi không nỡ buông bỏ cuộc sống này, nhưng cũng sợ ở lại sẽ phải chịu đựng nỗi đau nếu chồng chỉ hứa suông về việc điều trị bệnh cho tôi, cũng không nỡ để chồng bị liên luỵ theo. Vì vậy, ngày hôm sau tôi đã lặng lẽ thu dọn đồ đạc để về quê một mình.
Trước khi rời đi, tôi đã nấu một bữa ăn thịnh soạn cho chồng. Sau khi ăn xong, tôi rửa bát lần cuối và vô tình nghe thấy chồng gọi điện cho con trai anh:
- Con à, dì Lý (tên tôi) vừa phát hiện bị ung thư vú. Bố có 150 triệu, con gửi thêm cho chúng ta 50 triệu để chữa bệnh cho dì nhé.
Nghe vậy, tôi cảm thấy xúc động. Chồng tôi tiếp tục nói:
- Dì đã chăm sóc cho bố suốt 10 năm mà không bao giờ đòi hỏi thứ gì. Nếu tính lương theo giúp việc, một năm cũng khoảng 120 triệu, 10 năm là 1,2 tỷ rồi. Số tiền chúng ta bỏ ra cho dì không thấm vào đâu so với công sức của dì ấy cả.
Khi nghe những lời này, tôi không kìm được nước mắt và tôi quyết định không rời đi nữa. Sau đó, ca phẫu thuật của tôi diễn ra thành công và tôi hồi phục nhanh chóng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và càng trân trọng hơn cuộc sống hạnh phúc mà mình có được.