Cuối tuần tăng ca gần 9 giờ tối mới về, thấy thứ trên bàn ăn mắt tôi cay xè
Hôm thứ 7 vừa rồi tôi đăng ký làm thêm, vì cuối tuần lương gấp đôi nên ham. Lúc tan ca về đến nhà đã gần 9 giờ tối.
Mới đó mà tôi đã lên xe hoa được gần chục năm rồi, giờ cũng có 2 con 1 trai, 1 gái. Ngần ấy năm đi lấy chồng cũng là ngần ấy năm tôi đi làm dâu. Cũng may bố mẹ chồng là người hiền lành, thấu tình đạt lý nên tôi và nhà chồng ít khi xảy ra mâu thuẫn, có chăng chỉ là thi thoảng bất đồng quan điểm một chút thôi.
Chồng tôi làm nghề xây dựng, thu nhập khá tốt. Nhưng 3 năm trước, anh không may ngã giàn giáo, nằm viện mấy tháng trời rồi qua đời.
Bố mẹ chồng biết con dâu và các cháu thiệt thòi nên ông bà coi tôi như con gái ruột. Hồi chồng tôi mới mất, ông bà ngỏ ý:
- Thằng Định mất rồi, nếu con không muốn ở đây thì cứ về đằng ngoại hoặc ra riêng, không phải ngại với bố mẹ đâu. Bố mẹ sẽ chia đất cho con và các cháu. Sau này con muốn đi thêm bước nữa bố mẹ cũng không cấm cản, dù gì con cũng mới ngoài 30 tuổi, còn cả quãng đường dài phía trước.
Thế nhưng, tôi gạt ngay:
- Đời này con chỉ có anh Định là chồng thôi, con không muốn chuyển đi đâu cả. Con muốn ở đây hương khói cho anh ấy, chăm sóc bố mẹ và hai cháu, có như vậy ở bên kia anh mới an tâm được. Đời này con cũng không muốn đi thêm bước nữa.
Nghe tôi nói vậy bố mẹ chồng không nói gì thêm nữa. Thương con dâu vất vả, ông bà dành làm hết mọi việc trong nhà từ nấu cơm, rửa bát, giặt giũ…
Sáng sớm bố chồng dậy quét tước nhà cửa, mẹ chồng nấu bữa sáng cho tôi và hai cháu ăn. Xong xuôi, ông chở đứa nhỏ đi học, còn đứa lớn tiện đường thì tôi chở cháu đi học.
Bố mẹ chồng còn tranh thủ mở quán bán trà đá, hướng dương ngoài ngõ để phụ giúp tôi về mặt kinh tế. Thương ông bà vất vả, tôi gàn nhưng bố mẹ chồng lại nói:
- Bố mẹ ở nhà đi ra đi vào cũng buồn. Con cứ để bố mẹ bán đi, vừa có người chuyện trò cho khuây khỏa, vừa kiếm thêm được ít đồng mua rau.
Ông bà bán hàng là vậy nhưng hôm nào tôi về đến nhà đều có cơm ngon canh ngọt sẵn sàng cả rồi. Nói chung, tôi chẳng mấy khi phải động chân động tay làm gì cả.
Đợt này kinh tế khó khăn, công ty cắt giảm nhân sự mà việc thì nhiều nên tôi thường xuyên phải tăng ca. Hôm thứ 7 vừa rồi tôi cũng đăng ký làm thêm, vì cuối tuần lương gấp đôi nên ham.
Hôm đó mãi gần 9 giờ tối tôi mới về tới nhà. Cứ tưởng bố mẹ ăn xong đi nghỉ cả rồi, nhưng không ngờ ông bà vẫn đang đợi tôi về ăn cơm. Thấy tôi về, mẹ chồng liền thúc giục:
- Con về rồi đấy à? Vào tắm rửa qua rồi vào ăn cho nóng. Mẹ nấu xong xuôi hết rồi, chỉ chờ mỗi con về ăn.
- Sao bố mẹ không ăn trước mà đi nghỉ, chờ con làm gì?
- Cũng lâu rồi cả nhà mình không ăn lẩu, nên nhân ngày trời mưa gió mẹ làm một bữa. Chờ con về cả nhà mình quây quần ăn mới ngon chứ? Chứ ai ăn lẩu một mình bao giờ.
Ngoài trời mưa rơi tầm tã, trên bàn ăn nồi lẩu đang sôi, khói nghi ngút thơm nức mũi mà mắt tôi cay xè, chực khóc. Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, bố mẹ chồng thi nhau gắp cho tôi và hai con. Tôi chỉ ước thời gian mãi ngừng ở thời điểm này để nụ cười còn mãi trên khuôn mặt mỗi người.
Giá như chồng tôi vẫn còn thì tôi đã có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Tiếc là anh bỏ bố mẹ, bỏ vợ con đi sớm quá. Nhưng cũng may tôi vẫn còn bố mẹ chồng thương yêu hết mực. Thiết nghĩ ở bên kia nếu thấy cảnh này, chắc chồng tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc lắm.