Tưởng em rể tặng quà bố mẹ vợ là có âm mưu, nghe mẹ nói vợ chồng tôi xấu hổ
Nghe mẹ nói mà tôi im lặng không thể nói được nữa, vợ chồng tôi đúng là “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. Khoa đúng là chàng rể tốt và còn tốt hơn người con gái như tôi.
2 tuần trước, vợ chồng tôi về thăm ông bà ngoại. Thấy trong phòng của bố có nhiều hộp thuốc bổ, tôi lại xem thì bố khoe Khoa mới mang qua biếu. Bố khen con rể út hiếu thảo, mỗi lần đi công tác đều sưu tập những đồ ngon bổ dưỡng biếu bố mẹ.
Tôi đoán mấy hộp thuốc trị giá vài trăm nghìn, em rể mua biếu nhà ngoại để lấy lòng. Mẹ bảo mấy hôm trước bác trưởng tộc qua chơi và bố mang thuốc ra cho bác ấy xem.
Bác nói là anh con trai thỉnh thoảng cũng mua loại thuốc đó cho bác uống và hết đau nhức mình mẩy, khỏe khoắn hẳn lên và mỗi hộp 2 triệu. Chỗ bố nằm có 3 hộp, vậy là em rể bỏ 6 triệu mua thuốc biếu bố vợ, không ngờ Khoa lại tốt đến vậy.
Nghĩ đến chồng mà tôi ngao ngán, anh kiếm được nhiều tiền còn hơn cả Khoa nhưng chưa bao giờ biếu bố mẹ vợ cái gì. Mỗi lần về quê thấy vợ mua biếu bố mẹ món quà trên 100 nghìn mà cũng càu nhàu nói ra nói vào, thậm chí còn kêu tốn kém và không muốn về quê ngoại chơi nữa.
Buổi tối hôm đó, trong lúc ngồi nói chuyện với em gái, tôi hỏi về tình hình làm ăn của Khoa. Chắc em rể làm ăn được nên mới thường xuyên mua đồ biếu bố mẹ. Em gái than là đang nợ nần ngân hàng, tháng nào cũng phải trả lãi hơn 10 triệu.
Dù khó khăn là thế nhưng mỗi lần đi đâu thấy thuốc gì ngon bổ là em rể lại mua về biếu bố mẹ 2 bên. Em gái bảo gia đình dù có khó khăn thật đấy nhưng chồng có hiếu với bố mẹ nên không muốn ngăn cản. Bố mẹ sống thì con cái mới có cơ hội phụng dưỡng, mất hết rồi có muốn báo hiếu cũng bó tay. Vì thế Khoa thường nói bớt chi tiêu 1 chút để mua sức khỏe cho bố mẹ cũng là điều con cái nên làm.
Buổi tối hôm đó, tôi kể về việc hiếu nghĩa của em rể và mong chồng học hỏi. Thấy chồng im lặng không nói gì, tôi bảo:
“Gia đình mình có điều kiện hơn nhà Khoa hay chồng trích ít lương, mỗi tháng biếu bố mẹ 2 bên vài triệu. Thấy Khoa đối xử tốt với bố mẹ, bản thân là chị mà chưa bao giờ biếu ông bà được cái gì thấy xấu hổ lắm”.
Chồng tôi bảo Khoa đang nợ nần thế, làm gì dư tiền mà mua đồ bổ biếu bố mẹ. Chẳng qua em ấy đang mua chuộc để dụ dỗ ông bà bán đất hay mượn sổ đỏ vay tiền ngân hàng. Trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì, trừ bố mẹ đẻ mới cho con cái mà không tính toán.
Chồng khẳng định bản thân nói đúng, nếu không tin, tôi có thể hỏi mẹ để hiểu rõ thực hư. Nghe chồng phán đoán mà tôi thấy hoang mang, Khoa mà mượn sổ đỏ của bố mẹ, rồi vỡ nợ thì ông bà biết ở đâu.
Sáng hôm sau, tôi hỏi bố mẹ về sổ đỏ, khi bố bảo đang cất trong tủ thì tôi nói những lời cảnh báo để ông bà biết mà tránh. Tôi bảo Khoa đang nợ nần, bố mẹ đừng bao giờ đưa sổ đỏ cho em ấy mượn để vay tiền, kẻo có ngày bị đuổi ra đường.
Bố bảo tôi “lo bò trắng răng”, Khoa không phải là con người tệ bạc xấu xa như tôi nghĩ. Đó là 1 chàng rể tốt và bố thấy cả phường này chưa thấy ai bằng em ấy.
Tôi nói khi em ấy cần tiền thì sẽ dùng thủ đoạn để lấy lòng tin của bố mẹ, đến khi ông bà nhận nhiều quà cáp quá, nể nang và đành phải cho mượn sổ. Khi đó thì trúng kế của vợ chồng Khoa rồi.
Mẹ nói năm trước Khoa phải đi vay nặng lãi, bố bảo em ấy cầm sổ đỏ đi vay tiền ngân hàng nhưng em không chịu. Khoa bảo dù túng thiếu đến bao nhiêu đi nữa cũng không bao giờ mượn sổ đỏ của bố mẹ 2 bên. Bởi em biết tính các cụ hay lo nghĩ, giúp đỡ con rồi, ngày đêm ngủ không ngon giấc làm ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nghe mẹ nói mà tôi im lặng không thể nói được nữa, vợ chồng tôi đúng là “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. Khoa đúng là chàng rể tốt và còn tốt hơn người con gái như tôi.
Tôi đã kể lại toàn bộ sự việc cho chồng biết và khuyên anh cũng nên nhìn gương của em rể mà đối xử với bố mẹ. Hãy là tấm gương tốt để các con học tập noi theo, đừng lúc nào cũng coi đồng tiền là tất cả. Vợ nói thế rồi mà chồng vẫn không nghe và không muốn biếu nhà ngoại cái gì.
Tài chính gia đình do chồng nắm giữ hết, nhiều lúc muốn biếu bố mẹ mà thật khó quá. Tôi không biết phải nói sao để chồng tốt với bố mẹ vợ nữa?